Qua câu chuyện cuộc đời của bà Giao Phan, Việt Nam có thể rút được các bài học sau:
1- Người Việt Nam khi ra học tập và sinh sống ở nước ngoài cũng có khả năng tranh đua ngang ngửa với các sắc dân khác.
2- Việt Nam cần củng cố cấp giáo dục đại học 4 năm là then chốt.
3- Việt Nam cần hủy bỏ qui định cho lãnh đạo các cơ quan thực hiện mọi đề án quốc kế dân sinh được hưởng 10% ngân sách.
4- Việt Nam cần minh bạch trong tuyển dụng, hữu hiệu trong huấn luyện và chăm lo đời sống công nhân viên.
5- Việt Nam cần quản trị hữu hiệu mọi công trình.
Từ thành công và vai trò quan trọng của bà Giao Phan trong Hải Quân Hoa Kỳ, Việt Nam có thể rút được một số bài học.
Trước tiên, từ câu chuyện của bà Giao Phan khiến tôi tin việc một người Việt Nam chỉ huy xây dựng Tử Cấm Thành Bắc Kinh là điều có thực theo sách sử Trung Hoa. Nhưng theo tôi điều chúng ta nên sòng phẳng ở đây là không nên vì thế mà viết tạo cho người đọc có cảm tưởng rằng người Việt dậy người Tầu xây Tử Cấm Thành Bắc Kinh, mà chúng ta có thể suy ra rằng cũng như bà Giao Phan, họ đều là người đã nhập tịch và đã được học tập văn hóa, kỹ thuật bản xứ để đóng góp xây dựng quốc gia với tư cách người bản xứ (Trung Hoa và Hoa Kỳ, ở 2 trường hợp).
Bài học thứ hai là với ngân sách 40 tỉ hàng năm, nếu ở VN thì bà Giao Phan và ông xếp của bà đương nhiên được hưởng theo qui định 10% là 4 tỉ. Nếu chúng ta biết để đóng 1 chiếc hàng không mẫu hạm tối tân nhất thế giới như vậy chỉ tốn có 14 tỉ đô la; và thêm nữa, theo tờ Washington Post chỉ với ngân khoản $1.6 tỷ là đủ để tài trợ xây đoạn tường biên giới và hàng rào dài 74 dặm, thì sẽ thấy 4 tỉ đô to như thế nào. Như vậy nhà cầm quyền VN cần rút kinh nghiệm từ bài học này mà hủy bỏ qui định cho các giới chức lãnh đạo cơ quan chủ đầu tư (tức cơ quan nhà nước) được hưởng 10% của mọi dự án quốc kế dân sinh thì sẽ tiết kiệm được ngân sách nhiều lắm. Nếu mọi cơ quan chủ đầu tư đều được hưởng 10% trị giá kế hoạch như hiện nay thì tất cả mọi cơ quan đều có khuynh hướng lập kế hoạch dưới chiêu bài xây dựng cho dù không cần thiết, để hưởng lợi cá nhân. Điều này khiến chi tiêu công ngày càng phình to và kết quả như ai cũng thấy là hiện nay ngân sách đã kiệt quệ.
Bài học thứ ba là bà Giao Phan chỉ có bằng kỹ sư công chánh (civil engineer), một văn bằng đại học 4 năm và không phải là khó học. Với văn bằng này, nói chung, ở Mỹ kiếm việc cũng không dễ và khi có việc lương cũng không cao so với các kỹ sư khác. Mãi 16 năm sau, 1997, bà Giao Phan mới học lấy bằng thạc sỹ quản lý của Viện Công nghệ Florida. Bà chỉ học thạc sĩ để tăng tiến khả năng, không học để chạy chức. Có lẽ không ít người Việt trong nước thấy vậy có vẻ coi thường bà Giao Phan. Nhưng nếu họ biết rằng, tại tất cả các quốc gia tiên tiến, Miền Nam trước kia cũng vậy, hầu hết mọi công việc cao nhất đều chỉ đòi hỏi có văn bằng 4 năm đại học. Ở miền Nam trước 1975, trong ngạch công chức có ba hạng, mà hạng A, cao nhất, là những người có bằng đại học 4 năm. Bằng tiến sĩ chỉ dành cho những người thích nghiên cứu hay dậy đại học (dậy đại học ở Mỹ cũng thường là các nhà nghiên cứu). Nếu tìm hiểu những nhân vật lãnh đạo các cấp chính quyền và trong các công ty lớn (các CEO) ở các nước tiên tiến thì đa số cũng chỉ có bằng 4 năm đại học. Không nhiều người có bằng tiến sĩ. Vấn đề chính là đại học 4 năm có nhiệm vụ chủ yếu là đào tạo những con người có đủ khả năng phục vụ xã hội (tư hay công) và vì thế nên tập trung hoàn thiện cấp giáo dục đại học 4 năm này thay vì theo đuổi đào tạo nhiều cấp tiến sĩ hay thạc sĩ gây lãng phí ngân sách, lãng phí tiền của, sức lực và thời gian của sinh viên, đồng thời tạo ra tệ nạn bằng giả hay bằng thật nhưng học giả.
Bài học thứ tư: Mặc dù chỉ có bằng đại học 4 năm, nhưng công chức, viên chức công hay tư ở các nước tiên tiến được thăng tiến và giao những trọng trách cao hơn là vì họ làm việc tận tụy (hardworking), có tinh thần hoạt động nhóm (team work), và biết lãnh đạo chỉ huy (leadership).
Làm việc tận tụy là điều cần thiết cơ bản của mỗi con người trong xã hội để có thể giữ được công việc (không bị sa thải) và có cơ may tiến thân (lên lương, lên chức). Một khả năng quan trọng nữa là phải biết làm việc tập thể. Tại Hoa kỳ, khi đi xin việc, sau khi được phỏng vấn về kinh nghiệm chuyên môn, ứng viên sẽ được hỏi kinh nghiệm làm việc tập thể tức là khả năng cộng tác với các đồng nghiệp. Mỗi sản phẩm được hình thành và hình thành với hiệu năng nhất, giá rẻ nhất, đúng thời hạn nhất phải là công trình của tập thể. Ngoài ra, một người muốn tiến lên cấp lãnh đạo lại còn cần có khả năng lãnh đạo (leadership). Với khả năng lãnh đạo tuyệt vời bà Giao Phan đã mau chóng lần lượt được giao trách nhiệm lãnh đạo qua các chức vụ như sau:
- 8/2013 đến nay: Tổng Giám đốc Điều hành, Cơ quan Điều hành Chương trình Hàng không Mẫu hạm, Hải quân Hoa Kỳ
- 11/2007-7/2013: Phó Giám đốc, Các Chương trình Mua sắm Trang thiết bị, Tuần duyên Hoa Kỳ
- 2006-2007: Phó Giám đốc Điều hành, Chương trình Hàng không Mẫu hạm Đang Hoạt động
- 2004-2006: Trợ lý Giám đốc Điều hành về đóng hàng không mẫu hạm mới thuộc lớp Nimitz
- Trước đó, bà là Giám đốc chuyên trách Hàng không Mẫu hạm và Tàu Đổ bộ, thuộc Văn phòng Trợ lý Bộ trưởng Hải quân (chuyên trách Nghiên cứu, Phát triển và Mua sắm Trang thiết bị)
Và trong vai trò lãnh đạo hiện nay bà Giao Phan có trách nhiệm:
1- Giúp Đề đốc Antonio lãnh đạo mọi hoạt động của tất cả các giám đốc điều hành chương trình; hỗ trợ mọi công việc, từ ngân sách do giám đốc tài chính chuyển giao, cho tới giao tiếp với Quốc hội và công chúng.
2- Điều khiển mọi chương trình hoạt động, giúp đỡ các giám đốc điều hành giải quyết những công việc phức tạp.
Và quan trọng hơn hết là bà Giao Phan có thêm trách nhiệm:
3- Bảo đảm khả năng nhân viên trong cơ quan được tận dụng triệt để, các nhu cầu của họ được đầy đủ; tuyển dụng, huấn luyện, giúp đỡ tất cả nhân viên.
Để thực hiện tốt trách nhiệm đối với nhân viên (trách nhiệm thứ 3), bà Giao Phan cho biết, một trong năm ưu điểm của hàng không mẫu hạm mới mà chưa quốc gia nào khác trên thế giới có thể làm được là lo đầy đủ cho đời sống của các thủy thủ trên hàng không mẫu hạm. Bà nói, "Cuối cùng, một cái rất quan trọng nữa là chúng tôi không quên chăm sóc cho hàng ngàn thủy thủ làm việc ngày đêm trên chiến hạm. Nên hệ thống máy lạnh cũng tối tân được trang bị trên chiếc Ford để thủy thủ có thể có một nơi ăn ở cho thoải mái, có thể hít thở không khí trong lành mà không bị hại môi trường."
Bài học thứ năm: Quản trị hữu hiệu.
Quản trị hữu hiệu là phải tạo ra sản phẩm tốt nhất, không đội giá, và không chậm tiến độ. Bà Giao Phan cho biết, "Thử thách khó khăn nhất đối với tôi trên đoạn đường dài mấy năm qua là làm sao có thể xây được một chiến hạm tối tân nhất trên thế giới với những hệ thống công nghệ và máy móc mà vẫn giữ được trong ngân quỹ được ấn định, mà phải bàn giao cho quân đội Hoa Kỳ đúng kỳ hạn". Về vấn đề này Việt Nam còn cần phải học nhiều từ tấm gương của bà Giao Phan.
Tóm lại, nghiên cứu kỹ hoạt động của bà Giao Phan, Việt Nam sẽ học được 5 bài học quí giá như tôi đã giới thiệu lúc đầu.
Tham khảo:
https://www.voatiengviet.com/a/tgd-goc-viet-dieu-hanh-dong-tau-san-bay-hien-dai-nhat-the-gioi/3997200.html
0 nhận xét:
Đăng nhận xét