Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017
«NHƠN QUYỀN» Yếu Tố Tất Yếu Cho Thái Bình Ở Việt Nam?
18:51
Hoàng Phong Nhã
No comments
Hôm nay, ngày 30, tháng Chạp năm Bính Thân, rước Ông Táo về, để có bếp nấu bánh Tét.
Dân
ở xứ ngoải nấu bánh Chưng, bà già thằng tui dân Huế di cư vô Nam, tá
túc ở Tân Định, vẫn giữ tục gói và nấu bánh Tét của xứ Trung. Viết đến
đây nhớ Mẹ da diết, nhớ thuở nhỏ, thời ở Tân Định, đường Paul Bert, sau
Đình Hát Bộ Thành Công quá ! (Đó là những năm trước 1950 xa xưa, tên
đường Sài gòn còn tên tây, Sài gòn còn xe lửa điện về tới Đất Hộ !) –
Mong chia sẻ với bà con bạn hữu thế hệ 7/8 bó ngày nay và cựu dân Sài
gòn thứ thiệt bổ túc dùm trí nhớ…thằng già tui ! Sài gòn và dân Vdiệt ta
lúc bấy giờ tuy hổng nghe nói Nhơn Quyền là cái gì, nhưng sống khá đầy
đủ quyền người dân…Nhựt trình tùm lum… tự do ngôn luận ! Đảng phái, giáo
phái khá đông, … tự do thành lập đảng phái ! Và những tự do gì nữa,
tuổi quá nhỏ tui không hiểu hết… nhưng cảm thấy cuộc sống khá tự do,
Tết, lễ lạc, đi lại, ra vô Huế Sài gòn thong thả dễ dàng …
Ngày
nay, thằng tui sống xứ người, nhập cuộc đấu tranh cho Nhơn quyền quốc
tế với Amnesty International, mình cứ phải như « bỏ muối vào biển », gào
khô cổ, gọi hết hơi, đòi hỏi Nhơn quyền cho các quốc gia tạm gọi là
chậm tiến – để khỏi nói là mọi rợ, dã man, tàn bạo… đau khổ nhìn thấy
trong ấy có cả … cựu quê hương Việt Nam ! Nhục nhã thật ! Thật đáng
nhục !
Hôm
nay năm tàn tháng tận, đáng lý, yên lòng, hân hoan, vui vẽ, sữa soạn ly
rượu Mừng Xuân rót sẳn, đốt ngọn đèn cầy, thắp nhánh nhang, đón ông bà
cha mẹ, đón mừng Năm Mới. Trái lại, vì chuyện Việt Nam canh cánh bên
lòng, lại thêm cái họa Hán Hoá, lại thêm cái chuyện Nhơn quyền, lại phải
nói đi, lại phải nói lại, nói mãi… ! E rằng rượu Mừng Xuân sẽ Rượu
Đắng, vì không quên rằng dân Việt nay đã mất Nhơn Quyền, đã mất Dân tộc (là cái cẳng), và sắp sửa mất cả quốc tịch rồi ; dân Việt Không còn dùng từ «Chúc Mừng» nữa, nay đổi ngôn ngữ « Sua Hỏa Dù ! » hay « Cỏn Tung Hỏa », chỉ còn biết «Cống Hỉ» Pà Con !
Thằng
tôi chỉ tội nghiệp cho những bà con bạn hữu cùng nhau, suốt mấy chục
năm ròng rã nay, còn tâm huyết ký tên thỉnh nguyện với chánh phủ Mỹ,
chánh phủ Úc xin hãy đặt điều kiện Nhơn quyền với chánh phủ Việt Cộng.
Người Việt tỵ nạn chúng ta tự hỏi xem còn có ai (bao nhiêu người) đặt
điều kiện Nhơn quyền với Hà nội không ? Khi hằng năm gởi về 14 tỷ, khi
hằng năm trở về du hý, du lịch ? Mình không thể nhờ người ta đấu tranh Nhơn quyền, cho Dân chủ cho Tự do của dân tộc mình khi mình hổng làm gì hết ! Và mấy ngày hôm nay, phe ta, hải ngoại hân hoan, hô hào, phe mình quốc nội «hồ hởi, phấn khởi » đều mừng cái:
1. Độc Chiêu của Obama tặng Trump, Luật Nhơn Quyền Magnitsky :
Ngày 23/12/2016, Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama phê chuẩn Luật Nhơn Quyền Magnitsky Toàn Cầu (Tin RFI)
Cũng trước đó ngày 8/12, Thượng Viện và Hạ Viện Huê Kỳ đã thông qua Luật Chịu trách nhiệm về Nhơn Quyền Toàn cầu Magnitsky (Global Magnitsky Human Rights Accountability Act), là một phần của Dự Luật Ủy Quyền Quốc Phòng năm 2017 (National Defense Authorization Act), gọi tắt là NDAA hoặc S.2943
mà Tổng Thống vừa hạ bút ký thành luật. Đạo luật này trao cho Tổng
Thống Hoa Kỳ thẩm quyền bác bỏ những ai vi phạm nhơn quyền và quan chức
ngoại quốc tham nhũng được đi vào Mỹ hoặc tiếp cận hệ thống tài chánh
Mỹ. Đạo luật lưỡng đảng này được xây dựng trên cơ sở Luật Sergei Magnitsky Rule of Law Accountability Act đưa
ra năm 2013, nhằm áp dụng các hình phạt lên toàn cầu, cũng như tiến
hành những hành động quan trọng để trừng phạt các nghi phạm tham nhũng.
Tuyên bố của Tòa Bạch Ốc ghi rõ:
“Tổng
Thống có thể áp dụng những sự trừng phạt được mô tả tại khoản (b), lên
bất kỳ một công dân ngoại quốc nào, tại bất kỳ quốc gia nào, mà Tổng
Thống quyết định, dựa trên những bằng chứng đáng tin cậy, rằng họ phải
chịu trách nhiệm vì giết người mà không kết án, tra tấn hoặc vi phạm
trầm trọng các quyền về con người được quốc tế công nhận.”
Đạo
luật cũng áp dụng cho những ai phải chịu trách nhiệm vì tham nhũng,
biển thủ tài sản và các tội ác khác. Những hình phạt bao gồm cấm nhập
cảnh vào Hoa Kỳ và đóng băng tài sản. Luật sẽ có giá trị trong sáu năm.
Tuy nhiên chỉ duy nhất Tổng Thống Mỹ mới có thể xóa bỏ việc áp dụng lệnh
trừng phạt này lên một cá nhân đang chịu hình phạt, sau đó Tổng Thống
có bổn phận phải đệ trình lên cho Quốc Hội biết. Đây là sự mở rộng của Luật Magnitsky Act,
được Thượng Viện Hoa Kỳ thông qua bốn năm trước, cho phép Hoa Thịnh Đốn
từ chối visa và đóng băng tài sản của những giới chức Nga bị cáo buộc
có dính líu đến cái chết của luật sư người Nga Sergei Magnitsky.
Vũ Khí Mới của Huê Kỳ hay «Món Quà Độc» Obama Tặng Trump?
Dĩ nhiên, Nhơn Quyền,
xưa nay bất cứ dưới triều đại nào của nước Mỹ, cũng được đưa ra như một
điều kiện tiên quyết để tạo sức ép, tạo lực, để đàm phán với Việt Nam
Cộng Sản (và các quốc gia « cà chớn » khác !).
Dĩ nhiên, Nhơn Quyền
lúc nào cũng được Mỹ dùng làm vũ khí « hù dọa » Việt Nam để thương
thuyết để có một thế thượng phong. Nhưng vì ‘không nên dồn con chó vào
chơn tường’, nên phía Huê kỳ hoàn toàn không bao giờ áp dụng hẳn những biện pháp chế tài cứng rắn ! Bao nhiêu lần lên tiếng, nhưng đâu cũng vào đó. Từ những đạo Luật như luật countries of particular concern” (CPCs) đến những listings
vào sổ đen những nhơn vật hay những quốc gia thiếu tư cách, kém lương
thiện … Nhưng, sự thật, chỉ để « nhát ma » « hù dọa » các quan chức Việt
Cộng (chỉ nói riêng VC thôi, vì chúng ta người Việt tỵ nạn chỉ để ý
VC) ! Vì thế chúng nó vẫn nhởn nhơ đi lại Mỹ-Việt đều đều như đi chợ, cả
thế, còn mua nhà mua cửa, gởi con đi du học với tiền chùa, tiền ăn cắp
tiền tham nhũng … tự nhiên như người Hà Lội !
Luật Magnitsky, Obama ký vào giờ chót để mần gì ?
Giao «của nợ » cho chánh quyền Trump ? Để Trump «wánh» tham nhũng VC? Un Cadeau empoisonné – Một món quà độc!
8
năm là Vua với giải Nobel Hòa Bình, chánh quyền Obama, với Hillary
Clinton, với John Kerry hai tên phản chiến, với Ted Osius tên Mỹ Việt
Cộng… có đủ vũ khí, từ ngoại giao đến quân sự để tạo điều kiện để có một
Nhà cầm quyền Việt Nam tôn trọng Nhơn Quyền Dân Chủ ở Việt Nam ! Thế
nhưng … Mậu binh Zéro ! Việt Cộng Côn An tà tà thản nhiên khủng bố, hải
ngoại tà tà thản nhiên biểu tình, thản nhiên kêu gào và vẫn thản nhiên …
gởi tiền về làm ăn, vẫn thản nhiên du lịch, du hương, du hý … ! Dĩ
nhiên Mỹ và các quốc gia âu tây rất sợ bị gát « cái tội xâm phạm là xâm
phạm tiết hạnh… nước cựu nô lệ, nào là tự do, nào là tự quyết… tóm lại
đụng chạm vào … việc người ». Những từ ngữ đầy mặc cảm như « thuộc địa,
đế quốc, tân dế quốc, tân thuộc địa …» bị xem như là « tội tổ tông »…
Các quan chức Âu Mỹ ngày nay phải đọc kinh xám hối trước khi lên máy
bay qua thăm các quốc gia nhược tiểu.
Tàu
và Liên Sô, trái lại, «cóc cần». Chỉ sử dụng tình hữu nghị bất diệt! Ca
bài « HàNội Bắc Kinh Mạc Tư Khoa núi liền núi sông liền sông đời đời
bất diệt». Chỉ có tình Hữu Nghị Đồng Chí thôi! Marx, Lenine, Staline,
Mao Hồ là những ông Thánh Tông Đồ của Cộng Sản Giáo. Và Poutine Tập Cân
Bình nay là Hai Giáo Hoàng của Hai Hệ Cộng Sản Giáo Tân Thời !
Nhơn quyền ngày nay là cái gì ? Phải đi tìm lại định nghĩa ấy:
Nhơn Quyền định nghĩa của Âu Mỹ ? Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản đấu tranh đòi hỏi ?
Nhơn quyền định nghĩa của Poutine, của Tập và đồng bọn trong khối Cộng sản ?
2. Nhơn Quyền theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa:
Nhắc
lại năm xưa, 8 năm về trước lúc Ông Obama vừa đắc cử Tổng Thống, một
Phái đoàn Nhà Nước Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam qua Pháp đền thăm Quốc hội
Âu châu xin tiền. (Đây chỉ là một sự trùng hợp vô tình về thời khác biểu thôi, nhưng cũng là một điển hình của một não trạng)
Bị
chất vấn về vấn đề tình trạng Nhơn quyền ở Việt Nam. Nào là vẫn còn bị
xâm phạm, nào là nhiều người không đồng tư tưởng, không đồng ý kiến, vẫn
còn bị giam cầm. Người đại diện và trưởng phái đoàn Việt Nam Cộng sản
ung dung tự tại, trả lời tỉnh queo, không ngượng miệng rằng, Quốc hội Âu
châu chỉ biết nghe những tin thất thiệt và hiểu lầm Việt Nam, tội
nghiệp ! VÌ quan niệm Nhơn quyền ở Đông phương và Tây phương khác nhau (sic) !
Theo định nghĩa Tây phương, quan niệm Nhơn quyền là quyền của cá nhơn con người, còn ở Đông phương chúng tôi, quan niệm Nhơn quyền là quyền của một cộng đồng, của một tập thể con người.
Tóm lại, Nhơn quyền ở Việt Nam, theo định nghĩa và tư duy của Đảng Cộng sản, là thứ Nhơn quyền do Đảng Cộng sản chỉ đạo.
Nhơn Quyền Theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa ! That’s it !
Và Cả Quyền Tự do Tôn giáo và Tự do Tín ngưởng :
Được
– Bị hỏi về Tự Do Tôn Giáo và Tự Do Tín Ngưỡng. Câu trả lời cũng theo
định nghĩa của Đảng Cộng sản Quốc tế, là quyền của một tập thể Cộng sản
Quốc tế Nga Hoa, nay được song tịch nhập vào Việt Nam. Trước thờ các di ảnh nhập cảng các ông có râu xồm Mác, Lê Nin, Xì ta lin.., nay tiếp tục thờ một xác chết ướp khô, lô-can, sản xuất tại gia, đệ tử chơn truyền của
các vị thánh râu xồm kia, với cuốn Thánh kinh cũng lô-can (local) luôn,
được « xôm tụ » gọi là « Tư tưởng Hồ Chí Minh ». Do đó, Nhà nước Xã
hội Chủ nghĩa Việt Nam, vốn thuộc Đảng Cộng sản Quốc tế không thể chấp nhận những quan niệm thờ phượng khác.
Đến quan niệm Yêu quê hương, yêu Tổ quốc giang sơn cũng thế :
Quan niệm yêu quê hương là yêu quê hương xã hội chủ nghĩa,
yêu Tổ quốc giang sơn là Tổ quốc giang sơn Xã hội Chủ nghĩa, núi liền
núi sông liền sông với Tổ quốc giang sơn Tàu Hán ! Vì thế thà giao núi,
giao sông, giao biển, giao đảo cho quan thầy Trung Cộng giữ, cho chắc
ăn, hơn là giữ lấy một mình sợ không kham. Phần dân chúng ? Dân chúng
phải biết tuân lệnh, không được biểu tình phản đối…dù chỉ phản đối, đả
đảo chống Tàu.
Biểu tình là một nhơn quyền, dù là nhơn quyền tập thể. Đó là quyền phát biểu của một tập thể công dân để nói lên sự không đồng ý, không bằng lòng của mình đối với nhà cầm quyền.
Nhưng có điều lạ: Biểu tình là nghề ruột của chàng Cộng sản lúc còn nằm
vùng ở Việt Nam Cộng hòa. Cộng sản đã từng xúi dân chống nhà nước Việt
Nam Cộng hòa lúc ấy, vậy mà ngày nay các tên thủ trưởng Cộng sản, từ
Nguyễn Tấn Dũng, gốc Côn An gộc đến tên Thủ Tướng « Ma dzề in Việt Lam »
đều ra lệnh Cảnh sát Côn An Cộng Sản của mình phải dẹp biểu tình. Chống
biểu tình lại biến thành một quốc sách ! Và quyền biểu tình, vốn là một
Nhơn quyền tập thể dân chủ, củng biến thành một món hàng quôc cấm !
Vậy
quan niệm Nhơn quyền, dù là Nhơn quyền của một tập thể, của một cộng
đồng (dù là một định nghĩa Cộng sản), cũng không có ở Đông phưong tuốt
luốt, hay có lẽ các ông Cộng sản chỉ muốn nói là “không có ở Đông phưong Cộng sản ».
Sao các ông không nói toẹt ra là ở xứ Việt nam Cộng sản chúng tôi chẳng những không tôn trọng Nhơn quyền mà ở xứ chúng tôi thực sự là không có Nhơn quyền ? Người dân Việt nam không có quyền gì cả. Và vì không có quyền nên Dân chẳng làm Chủ , vậy thì Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam cũng không có Dân chủ. Ce qu’il fallait démontrer. CQFD.
Quan
niệm và từ ngữ Khoa học Chánh trị của Việt Nam ngày nay đã đi vượt thời
gian và không gian, ngay đến cả chúng ta, tuy là những người gốc Việt,
đọc sõi việt ngữ, vẫn không hiểu hết chiều sâu đầy triết lý lòng vòng của những quan niệm khoa học chánh trị Cộng sản.
3. Sự tương khắc giữa những Nhơn quyền (cá nhơn) và những Luật lệ Nhà nước (cộng đồng)
Xã hội là một tổ chức lấy Cá nhơn con người làm trung tâm. Luật Pháp là một tổ chức lấy cộng đồng làm trọng điểm.
Hai quan niệm ấy có bề mâu thuẩn với nhau chăng? Như vậy Nhơn quyền và Luật lệ Nhà nước có nhiều xung khắc. Từ ngàn xưa, Luật lệ Nhà nước
đã được phát xuất ra ngay từ những thời quân chủ thạnh hành, thế kỷ thứ
XVI, thế kỷ thứ XVII để bảo đảm những thành tựu về nền Độc lập, về Chủ
quyền của đất đai mình, và hệ thống hóa những liên hệ giữa nhà cầm quyền
và công dân. Nhơn quyền trái lại sanh sau đẻ muộn vào
thế kỷ thứ XVIII, được nhìn nhận như những quyền tự nhiên và bất khả
kháng của con người (công dân) đối với Nhà nước cầm quyền, và được công
bố qua những Bản Tuyên Ngôn Nhân quyền của thế kỷ thứ XVIII.
Nhưng sự tương khắc ấy không phải lúc nào cũng có, vì Nhân quyền chỉ được tôn trọng khi các Quốc gia cam kết bảo đảm sự tôn trọng. Đó là chủ trương của các Quốc gia có nền Pháp trị, hay các quốc gia có nền Cộng hòa Trọng Hiến.
Vì thế khi được đặt một câu hỏi về Nhơn quyền và Nhà nước, nhà Triết học Emmanuel Kant (sanh năm 1724 Königsberg – mất năm 1804 Königsberg) của thời đại Ánh Sáng (époque des Lumières) đã không ngần ngại trả lời rằng chỉ có một cách hòa giải Nhơn quyền với Luật Nhà nước là phải có một nền cộng hòa toàn diện (république universelle) và một nền hòa bình vĩnh cửu (une paix perpétuelle).
Nhưng
còn về phần những liên quan (ngoại giao) chánh trị giữa các Quốc gia
với nhau ? Đế quốc, độc tài, đảng trị, dân chủ ? Muốn có hòa bình, muốn
có hòa giải, hai rào cản phải được né tránh: một là phương thức ngoại
giao chánh trị úp úp mở mở, đu giây giữa sự khủng bố và sự tránh chấp
biểu diển sứ mạnh của các Quốc gia có Pháp trị và những Quốc gia độc
tài. Hai, sử dụng lòng nhân đạo, bác ái vô biên của quần chúng (Đạo
Đức). Nhưng chưa đủ, nếu chỉ biết tố cáo các Quốc gia Pháp trị không làm
tròn phận sự ngăn cản những sự xâm phạm Nhơn quyền của các quốc gia độc
tài. Giữa giải pháp quá thực tế của “real politics” và cái nhìn quá lý tưởng của Đạo đức, một con đường trung dung có thể có chổ đứng, đó là con đường của quyền Xen lấn Nhân đạo, kêu gọi giải trừ, Xâm phạm chủ quyền vì nhơn đạo (ingérence humanitaire) và các Tòa Án quốc tế .
4. Riêng Đối Với Việt Nam
Con đường Xâm phạm Chủ quyền vì Nhơn đạo PHẢI là những chương trình giúp đở ĐỂ người Dân Việt Nam kết lực tạo quyền ! Nhưng không giúp đỡ, a tòng với nhà cầm quyền Việt Nam, nếu những điều kiện Nhơn quyền dành cho con người vẫn còn khiếm khuyết, bị chà đạp.
Cũng đừng quên nhắc nhở cho các nhà lãnh đạo Việt Nam nhứt là những Đảng
viên Đảng Cộng sản Việt Nam là họ vẫn là những người nhận trách nhiệm
về những tội ác do Đảng Cộng sản Việt Nam gây ra từ 70 năm nay :
Cải cách Ruộng đất ở miền Bắc từ 1949 đến 1956, Thảm sát Tết Mậu Thân
Huế 1968, Cải tạo thương nghiệp và Chế độ lao tù tập thể và cưỡng bách
lao động dành cho các quân cán chánh và gia đình của chánh quyền miền
Nam sau ngày 30 thánh Tư 1975.
Tòa Án Quốc tế có thể được thành lập để xét xử họ, như đã từng xét xử những bị can quốc tế dã man vô nhân đạo khác trên thế giới.
Cũng vì những định nghĩa chánh trị và khoa học chánh trị ấy, chúng ta nên định nghĩa rõ ràng :
Việt Kiều Và Người Việt Tỵ Nạn :
Người tỵ nạn Cộng sản gốc Việt Nam không phải là Việt Kiều !
Vì khi đã apatride rồi, chúng ta không còn quốc tịch Việt Nam Cộng Sản nữa. Chúng ta là người Việt ! Chúng ta không phải là công dân của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Từ Việt Kiều (les ressortissants vietnamiens)
CHỈ dùng để gọi những người có quốc tịch của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa
Việt Nam, với Thông hành (Hộ Chiếu) CộngHòaXHCN Việt Nam đang xuất ngoại
hay tạm cư nước ngoài.
Tóm
lại, nước Việt Nam (CHXHCN Việt Nam) ngày nay, với một cộng đồng công
dân trong nước đầy bất mãn nhưng bị bịt miệng, bó tay. Và với một Nhà nước chẳng những công an trị mà còn dùng cả những đòn côn đồ trị, chúng ta phải nhận rõ rằng:
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Là Một Nhà Nước Côn Đồ !
Vì là một Nhà nước côn đồ nên chúng ta từ nay cũng không ngạc nhiên khì có những sự việc vô nhơn đạo, vô luật lệ, vô pháp lý, …
xảy ra, vì vậy vũ khí đấu tranh Nhơn quyền nay vô hiệu. Nên, chúng ta
từ nay, hãy ráng không thèm để ý đến những hành động của Nhà nước ấy. Bỏ
đi, những … nào đi đêm với Mỹ, nào đi đêm với Tàu, nào Ông Phúc Madzề
đi Tây, ông Bình Minh đi Đức, nào Ông Trọng đi Tàu… Chúng ta từ nay, nên chỉ chú trọng để ý đến nạn nhơn là nhơn dân Việt Nam thôi.
Ta cũng không nên đối thoại với Nhà nước côn đồ ấy,
cũng không thèm ký một thư phản kháng gởi đến Nhà nước ấy… như lúc xưa
thường làm…Từ nay không tỏ thái độ chần chừ nữa, cũng không thèm nói …
bất mãn …hay nêu phản đối gì cả ! Vì nói, nêu … đều là đối thoại !
Chúng ta chỉ có một con đường đấu tranh duy nhứt. Bằng mọi giá đấu tranh để thay đổi chế độ, đấu tranh để Nhà đương quyền, Đảng Cộng sản Việt Nam phải xuống. Chúng ta phải đứng vế phía nạn nhơn ? Nạn nhơn là người dân. Và người dân là quan trọng !
Phải tố cáo trước dư luận quốc tế mọi hành vi bất nhơn của Nhà nước côn đồ.
Vận động thế giới hãy tẩy chay không chơi với Việt Cộng nữa. Dẹp hết
mọi liên lạc với Nhà nước côn đồ. Không buôn bán gì, mua bán gì cả. Đòi
cho được Dân Chủ, Đa Nguyên, Đa Đảng.
Kết Luận
Với Cộng sản còn cầm quyền, việc đòi hỏi, đấu tranh cho Nhơn quyền hoàn toàn vô hiệu. Cả vấn đề mất nước mất biển mất hải đảo hiện nay cũng chỉ có thể giải quyết được khi nào Việt Nam không còn chế độ Cộng sản nữa.
Chỉ
có một Việt Nam Tử Tế, Dân Chủ Văn minh, Tự do Nhơn bản và Dân bản mới
cùng toàn thể thế giới văn minh láng giềng ASEAN, Úc Châu, Tân Tây Lan,
Mỹ, Nhựt Bổn, Đài Loan mới có thể đối đầu nói chuyện được với Nhà nước
côn đồ, ducôn Trung Cộng.
Biển
Đông Việt Nam muốn lặng, muốn ổn định, là do ý chí và quyết tâm của tất
cả các quốc gia có quyền lợi trên Biển Đông và Thái Binh Dương chận
đứng âm mưu bành trướng bá quyền của Trung Cộng.
Hãy từ nay, vận động các bạn hữu quốc tế đặt định nghĩa « Quốc gia Côn đồ »
cho Cộng hòa Xã hôi chủ nghĩa Việt Nam ! Cũng như với Lybie, cũng như
với Syrie. Thế giới phải có thái độ rõ ràng. Ngày nay thế giới không thể
có thái độ lẫn lộn trắng đen, như những người Tây thường nói « không
nên lẫn lộn những khăn tay với những giẻ rách ». Nhơn dân Việt Nam cũng
vậy !
Hãy tiếp tục những xuống đường chống Tàu Cộng xâm lược nhưng phải nhứt định «không ủng hộ Nhà nước Việt Cộng côn đồ !».
Hãy chỉ mặt rõ Nhà nước Việt Cộng bán nước. !
Hãy chỉ mặt rõ Đảng Cộng sản Hán ngụy bán nước !
Hồi Nhơn Sơn Tất Niên Bính Thân
TS Phan Văn Song
0 nhận xét:
Đăng nhận xét