Từng sống trong căn nhà lợp tôn cũ kỹ chỉ hơn chục mét vuông, hai anh em chạy tới chạy lui hứng nước mưa chảy xuống rào rào mỗi khi mưa gió, chị Phương Thy (sinh năm 1978) không dám nghĩ một ngày có thể sống trong căn hộ đầy đủ tiện nghi, chứ chưa bao giờ dám mơ tới việc sở hữu 4 căn hộ rộng hàng trăm mét vuông ở Mỹ như bây giờ.
Cô gái Sài Gòn đen đúa, chỉ cao 1m42, nặng chưa tới 40 kg ngày đó, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng Tây, một người Mỹ hơn chị một giáp, cao 1m80 và nặng tới 140 kg.
Hai con người, một tí hon, một khổng lồ, tưởng như chẳng hề liên quan ấy, lại nên duyên nhờ bà mối bất đắc dĩ – là mẹ Thy.
Một người bạn của Robert – người Việt định cư ở Mỹ – đã nhờ mẹ Thy giới thiệu cho anh một cô gái ở Việt Nam để bạn mình có thể trò chuyện, tâm sự cho đỡ buồn. Mẹ Thy khi đó đã giới thiệu Robert cho con gái mình, vì muốn con có thể học tiếng Anh và có thêm người bạn mới.
Thy và Robert bắt đầu trao đổi email từ tháng 7/2000. Vì không biết tiếng Anh nên chị phải nhờ mẹ trợ giúp. Những bức thư gửi cho chàng trai Mỹ ngày ấy đều là mẹ Thy viết hộ. Kể cả những lúc Robert gọi điện về, dù mẹ đã viết ra cả list câu hỏi, chị chỉ ú ớ nói được “yes, no” còn các câu khác đều phải nhờ mẹ phiên dịch.
“Mẹ tôi từng học tiếng Pháp rất giỏi nên sau khi đóng cửa quán chè vì ế ẩm, mẹ may mắn xin được thông dịch cho một người Pháp, rồi được đi học thêm tiếng Anh. Mẹ thông thạo hai thứ tiếng nên sau này đi dạy thêm nhiều trung tâm ở các trường đại học.
3 tháng kể từ ngày viết bức thư đầu tiên cho Thy, Robert bay tới Việt Nam để gặp cô gái Việt. 5 ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn đủ để chàng trai Mỹ cảm nhận được tính tình đáng yêu, hoạt bát của cô. Còn Thy sau sự choáng ngợp về ngoại hình của Robert, đã nhận ra sự thật thà, chân thành của anh.
Một năm sau, cả hai tổ chức lễ đính hôn ở Sài Gòn. “Ngày ấy, mẹ tôi làm mấy mâm mời họ hàng, hàng xóm sang chung vui. Không ít người đã cười và nói mỉa mai. Có người ác mồm còn nói mẹ tôi bán con cho Tây, nhưng mẹ tôi bỏ qua tất cả. Mẹ biết Robert là người tốt và sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc, bù đắp cho tôi sự thiếu thốn tình cảm của cha”, chị Thy tâm sự.
Những ngày đầu đặt chân lên xứ người, Thy gặp nhiều khó khăn vì ngôn ngữ bất đồng. Để giúp vợ dễ hòa nhập và bớt tủi thân, Robert chuyển về sống cùng bố mẹ. Biết con dâu còn ngại ngùng nên bố mẹ anh làm mọi thứ để khiến chị thoải mái hơn, như đưa chị đi shopping, tìm cho chị lớp học thêm tiếng Anh, cả nhà đi picnic… Dù là phó giám đốc một công ty địa ốc rất lớn ở Oklahoma, công việc bận rộn, nhưng ngày nào trước khi đi làm, mẹ chồng Thy cũng vào bếp nấu cơm cho cả nhà. Việc dọn dẹp bà cũng giành phần làm hết.
Vài tháng sau, khi vốn tiếng Anh đã cải thiện đáng kể, Thy được mẹ chồng giới thiệu vào công ty bà đang làm. Nhờ những kinh nghiệm tích lũy được ở đây, sau 6 năm, chị đã xin được vào cơ quan nhà nước với mức lương cao hơn. Hiện chị đang làm quản lý hồ sơ trợ cấp cho các gia đình của thành phố Oklahoma.
Từng học Đại học Kinh tế trước khi sang Mỹ, nên Thy rất nhạy bén với việc kinh doanh, biết nắm bắt cơ hội trong việc kinh doanh địa ốc. Năm 2002, anh chị mua căn nhà đầu tiên. Số tiền vay được trả trong vòng 30 năm, nhưng chỉ trong 7 năm, anh chị đã trả nợ xong. Căn nhà thứ hai cũng được vay theo dạng này, trả trong 15 năm, nhưng cũng chỉ 3 năm sau đó, chị đã hoàn toàn sở hữu nó.
Năm 2016, chị tiếp tục đứng tên hai căn nhà khác. Mỗi căn đều có diện tích khoảng 200 m2, đang cho thuê. Riêng căn nhà chị và gia đình đang ở, diện tích lên tới hơn 465 m2.
Mẹ chồng chị là một người rất am hiểu về việc kinh doanh địa ốc, nhưng cũng phải thán phục về khả năng của con dâu. Trong bức thư viết tay gửi sinh nhật chị hồi tháng 3 vừa qua, bà viết “con là một người con tuyệt vời, giỏi giang, đã mang đến niềm vui cho cả gia đình trong suốt những năm qua. Mẹ rất tự hào về con”.
Biết vợ công việc vất vả, nên ở nhà anh Robert dành hết phần chăm sóc hai bé, Samuel 12 tuổi và Mai Ann 6 tuổi. Anh đưa đón các con, cho các bé đi bơi, học vẽ, đá bóng, về nhà lại tắm rửa, cắt móng chân, móng tay cho con… Nhưng với anh, vợ mới là “nữ hoàng”.
“Anh không cho các con làm phiền khi tôi ngủ, rồi đánh thức tôi mỗi sáng trước khi đi làm. Sợ tôi quên uống thuốc bổ, anh cẩn thận bỏ vitamin vào hộp, chia ra làm 7 ngày, nhét vào túi tôi. Đồ ăn, thức uống, anh cũng chăm chút làm cho tôi, từ nước ép, pha cà phê… Thi thoảng anh lại viết thư tình cho tôi nữa. Tôi không thể đòi hỏi được một người đàn ông nào tốt hơn thế”, chị Thy hạnh phúc nói về chồng mình.
10 năm trước, chị đã đưa mẹ từ Việt Nam qua Mỹ sống cùng gia đình mình. Nhìn mẹ chăm chút cho hai đứa con, chơi và nở nụ cười rạng rỡ với chúng, chị thấy lòng ấm áp. Vậy là qua bao nhiêu biến cố, sống thiếu tình yêu và bờ vai của một người đàn ông suốt mấy chục năm trời, mẹ chị đã có những tháng ngày yên bình. Chị vẫn luôn nghĩ rằng hạnh phúc mình có được ngày hôm nay cũng nhờ có sự mai mối “đắt duyên” và con mắt nhìn người sáng suốt từ đấng sinh thành.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét