Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016
Khinh bỉ ai và làm được gì?
16:19
Hoàng Phong Nhã
No comments
“…Tham
nhũng là gì? Đó là một vi phạm đạo đức bằng cách sử dụng công quyền cho
lợi ích cá nhân. Có hai yếu tố để có thể tham nhũng: phải có quyền và
phải thiếu đạo đức…”
Ông
Đinh Thế Huynh, thường trực ban bí thư Đảng Cộng Sản, chắc chắn vói sự
đồng tình của ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, vừa đưa ra một lời tuyên
bố kêu gọi tạo ra một "văn hóa khinh bỉ những kẻ tham nhũng" để bọn
tham nhũng không sống được. Lời kêu gọi này có ý nghĩa gì và sẽ đem lại
kết quả nào?
Không
biết ông Huynh và ông Trọng có ý thức được không nhưng lời kêu gọi này
trước hết là một thú nhận bất lực. Khinh bỉ là vũ khí của kẻ yếu. Nếu có
sức mạnh người ta trừng trị kẻ gian chứ không chỉ khinh bỉ. Khi sự bất
lực lại đến từ những người cầm quyền cao nhất, nhân vật số 1 và nhân vật
số 2 của đảng cầm quyền trong một chế độ đảng trị, thì phải nói rằng bộ
máy Đảng và Nhà Nước cộng sản đã ung thối đến độ không thể cứu vãn. Nếu
ông Trọng và ông Huynh thực sự tin rằng họ có thể chống được tham nhũng
thì họ đã lầm lớn. Họ rập khuôn theo Tập Cận Bình và cũng sẽ thất bại
như Tập Cận Bình, nhưng nhanh hơn và ê chề hơn.
Tham
nhũng là gì? Đó là một vi phạm đạo đức bằng cách sử dụng công quyền cho
lợi ích cá nhân. Có hai yếu tố để có thể tham nhũng: phải có quyền và
phải thiếu đạo đức. Những người tham nhũng hiện nay đều là quan chức
cộng sản. Muốn chống tham nhũng thì trước hết phải giảm bớt quyền lực
của chính quyền. Quyền lực dẫn tới tham nhũng và quyền lực tuyệt đối đưa
tới tham nhũng tuyệt đối. Chính quyền này là một chính quyền toàn trị,
nó đẻ ra tham nhũng. Đạo đức là những mệnh lệnh của trí tuệ và tâm hồn
có sẵn trong từng người –như không giết người, không trộm cuớp, không
dối trá, không bội ước- đến từ giáo dục và môi trường văn hóa. Người ta
có hay không có chứ không thể được thuyết phục để có. Vì vậy một quan
chức tham nhũng không thể cải hóa mà bắt buộc phải bị thay thế. Điều này
cũng đúng đối với một chế độ. Ở một mức độ nghiêm trọng nào đó một chế
độ tham nhũng phải bị thay thế chứ không thể cải hóa để hết hay bớt tham
nhũng.
Đó
không phải chỉ là lý luận. Kinh nghiệm của tất cả mọi quốc gia cũng đã
chứng tỏ rằng giải pháp duy nhất đối với một chế độ tham nhũng là thay
thế nó bằng một chính quyền khác.
Điều
này lại càng đúng với các chế độ cộng sản. Chủ nghĩa Mác-Lênin phủ nhận
những giá trị đạo đức thông thường và tự cho phép làm bất cứ gì để cướp
và giữ chính quyền. Bởi thế các đảng cộng sản, nhất là Đảng Cộng Sản
Việt Nam, chỉ chọn các cấp lãnh đạo theo tiêu chuẩn trung thành bảo vệ
chế độ chứ không phải theo tài năng và đạo đức. Thí dụ cụ thể là chính
hai ông Nguyễn Phú Trọng và Đinh Thế Huynh. Họ đã lên đến địa vị cao
nhất trong Đảng chỉ nhờ làm công tác bảo vệ Đảng bằng cách cố ngụy biện
để bào chữa cho một chủ nghĩa đã phơi bày quá rõ rệt sự sai trái. Một
thí dụ khác là Trần Đại Quang, một người đã chà đạp trắng trợn lên pháp
luật và đạo đức bằng cách cho công an giả làm côn đồ hành hung những
người dân chủ. Đó cũng đã là trường hợp của các ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ
Mười, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Trần Đức Lương, Nguyễn
Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng. Để chỉ kể những trường hợp gần đây nhất. Bộ
máy sàng lọc của Đảng Cộng Sản đã chỉ để lại những cấp lãnh đạo như
thế.
Nếu
hai ông Trọng và Huynh dám đi tới tận cùng của lý luận họ sẽ thấy rằng
tuy chống tham nhũng là vấn đề sống còn của đất nước nhưng điều kiện bắt
buộc để chống tham nhũng là phải thay đổi chế độ.
Ban biên tập Tổ Quốc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét