Success is the ability to go from one failure to another with no loss of enthusiasm. Thành công là khả năng đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không mất đi nhiệt huyết (Winston Churchill ). Khi người giàu ăn cắp, người ta bảo anh ta nhầm lẫn, khi người nghèo ăn cắp, người ta bảo anh ta ăn cắp. Tục ngữ IRan. Tiền thì có nghĩa lý gì nếu nó không thể mua hạnh phúc? Agatha Christie. Lý tưởng của đời tôi là làm những việc rất nhỏ mọn với một trái tim thật rộng lớn. Maggy. Tính ghen ghét làm mất đi sức mạnh của con người. Tục ngữ Nga. Men are born to succeed, not to fail. Con người sinh ra để thành công, không phải để thất bại. Henry David Thoreau. Thomas Paine đã viết: Bất lương không phải là TIN hay KHÔNG TIN. Mà bất lương là khi xác nhận rằng mình tin vào một việc mà thực sự mình không tin .

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

GS Michael Porter: Nước Mỹ cần một chiến lược kinh tế dài hạn (P2)

Ở phần 1 , GS Michael Porter đã nêu lên bảy thế mạnh cạnh tranh độc nhất vô nhị mà nước Mỹ có được so với các nước còn lại trên thế giới. Tiếp theo, GS nêu lên những rào cản trở ngại và hạn chế cần tránh để giúp Mỹ có thể giữ vững thế mạnh cạnh tranh của mình.



Chi phí cao ngất, những rào cản trở ngại lớn
Việc Liên bang gia tăng vô đối chi
phí cũng như mức độ phức tạp
trong hoạt động kinh doanh khiến
các doanh nghiệp gặp phải muôn
vàn khó khăn
Ảnh: timesonline.typepad.com
Các chính sách liên bang – với việc gia tăng không cần thiết chi phí cũng như mức độ phức tạp trong hoạt động kinh doanh – đã phần nào đẩy hàng loạt doanh nghiệp rơi vào tình trạng mất đi những thế mạnh riêng, đặc biệt là các doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Những quy định ngổn ngang, chồng chéo về tuyển dụng, về trách nhiệm pháp lý đối với sản phẩn sản xuất ra cũng như đối với môi trường cần phải thay đổi để mở đường cho việc tiếp cận tốt theo hướng giảm chi phí và giảm các vụ kiện tụng, tranh chấp.
Tuy vậy, trở ngại lớn nhất cản trở việc cải cách chính là những quyền lợi đặc biệt một số người được hưởng từ luật cũ. Hoa Kỳ đã trở thành một trong những quốc gia thuế cao – không chỉ nói về tỷ suất thuế quan mà còn ám chỉ cả về mức độ phiền nhiễu hành chính.
Những trở ngại về cơ sở hạ tầng, do sự bỏ bê, sao lãng cũng như chi tiêu thiếu định hướng từ phía cấp lãnh đạo, đang đẩy chi phí vận hành nền kinh tế phụ thuộc vào các dịch vụ hậu mãi ngày càng lớn. Không chỉ thuế cao, Hoa Kỳ cũng là một nước sử dụng năng lượng không hiệu quả, trong khi đó các chính sách công lại chẳng lấy gì làm thành công trong việc khuyến khích bảo tồn nguồn năng lượng quý giá.
Ngoài ra, chi phí dịch vụ y tế ở Mỹ quá cao, mà không có một nỗ lực nghiêm túc, chính thức nào nhằm cung cấp các dịch vụ chăm sóc sức khỏe tích hợp và hiệu quả hơn.
Chung qui lại, tất cả các chi phí kinh doanh không cần thiết, đi đôi với hố sâu khủng hoảng về kĩ năng quản lý, đang trở thành một nguyên nhân cốt yếu đẩy các dự án đầu tư ra khỏi đất nước – không ngoại trừ cả những khoản đầu tư từ chính các công ty của Mỹ.
Thay vì vạch ra những lý do thực sự khiến chảy máu đầu tư ra nước ngoài, các đảng phái lại chỉ tập trung vào việc tranh cãi, đấu khẩu với nhau về việc chấm dứt, loại bỏ những nhập nhằng, những lỗ hổng về thuế (tax loopholes[1]), dù ai cũng biết một sự thật là thuế suất của Mỹ thuộc loại cao nhất trên toàn thế giới. Vậy tư duy chiến lược nằm ở đâu?
Thương mại và đầu tư nước ngoài là nền móng vững chãi cho những thành công của nền kinh tế, nhưng Mỹ đang mất đi thế mạnh tập trung và sự tín nhiệm trong việc định hình, và vận hành hệ thống thương mại quốc tế. Nền kinh tế của chúng ta ngày nay phụ thuộc quá nhiều vào các dịch vụ cao cấp và bán các tài sản trí tuệ - ý tưởng, phần mềm, truyền thông.
Tuy nhiên, cho đến giờ, tốc độ và mức độ của việc ăn cắp bản quyền, vi phạm luật sở hữu trí tuệ ngày càng gia tăng một cách chóng mặt, cùng với các rào cản và sự cạnh tranh về dịch vụ cũng ngày càng cao, đang gây trở ngại cho hệ thống mậu dịch quốc tế, đi ngược lại với một nền kinh tế trí thức.
Không có chiến lược lâu dài, Mỹ rơi vào khủng hoảng đường lối trong việc đàm phán hiệu quả với những quốc gia phát triển khác – cùng nhau chung tay giải quyết những vấn đề nêu trên, và cũng không mấy thành công trong việc trợ giúp các nước nghèo. Chính vì vậy niềm tin chắc chắn vào một thị thường mở cửa và sự cải tổ nội bộ - không sớm thì muộn – ngày càng lên cao.
Mỹ đã đánh mất vai trò chiến lược, chủ chốt ở những nước Châu Mỹ La tinh – vốn là đối tác buôn bán truyền thống lâu đời. Chúng ta cũng không thể hiện được tầm ảnh hưởng của mình ở lục địa châu Phi, ở Trung Đông và châu Á bằng việc giúp đỡ những nước này cải thiện đời sống người dân của họ.
Những hỗ trợ quốc tế của chúng ta vẫn chủ yếu gắn chặt với hình thức mua hàng hóa và dịch vụ của Mỹ, thay vì một sự giúp đỡ nào khác thiết thực hơn. Quốc hội thì thất bại trong việc thông qua những thỏa thuận thương mại với các quốc gia như Colombia – những nước sẵn sàng cam kết tuân thủ chặt chẽ các nguyên tắc kinh kế của chúng ta.
Một thất bại chiến lược cuối cùng mà tôi muốn đề cập tới, trên nhiều phương diện, có lẽ sẽ làm nhiều người cảm thấy bối rối, lo lắng. Tất cả người dân Hoa Kỳ, không một ai không biết rằng hệ thống giáo dục công của chúng ta chính là một điểm yếu thực sự.
Có lẽ chẳng mấy người nhận ra một sự thật rằng: ngày nay, những công dân đang nghỉ hưu từng được giáo dục tốt hơn nhiều so với những người trẻ tuổi mới gia nhập vào lực lượng lao động. Trong bối cảnh nền kinh tế toàn cầu như hiện nay, được gắn mác là một người Mỹ, điều đó không có gì đảm bảo rằng bạn sẽ có được một việc làm với mức lương cao như trước trước đây nữa.
Không có kĩ năng và sự giáo dục đẳng cấp thế giới, người Mỹ phải cạnh tranh gay gắt với người lao động đến từ những quốc gia khác – cạnh tranh đặc biệt trong những công việc mà lúc nào họ cũng có thể bị chuyển đi bất kì đâu. Một viễn cảnh – mà trong đó nhiều người Mỹ có thể phải chạy trốn khỏi những áp lực cứ ngày một gia tăng, đè nặng lên mức sống hàng ngày của họ - sẽ không diễn ra trừ khi chúng ta cải thiện đáng kể diện mạo của các trường đào tạo công trong nước.
Sự nhập cư, dù hợp pháp hay không, của đội ngũ lao động kỹ năng kém, không thể giúp ích gì trong việc cải thiện kĩ năng lao động của một số người dân của chúng ta, mà chỉ làm cho vấn đề ngày càng trở nên trầm trọng.
Vấn đề không nằm ở tiền bạc – bởi ai cũng biết Hoa Kỳ hàng năm vẫn chi tiêu một khoản lớn vào giáo dục công, cũng như dịch vụ chăm sóc y tế. Vậy thì vấn đề nằm ở đâu? Phải chăng đó chính là cấu trúc của hệ thống giáo dục của chúng ta?
Lấy ví dụ, đáng lẽ các bang cần củng cố hay hợp nhất một vài trong số 14.000 các trường học địa phương trong hạt lại – mà thực tế là sự tồn tại của chúng gần như đảm bảo một sự không hiệu quả và bất cân bằng trong hệ thống giáo dục toàn cộng đồng. Vậy mà, thay vì phải thực hiện một số đổi mới cấp thiết như trên, những nhà lãnh đạo chính phủ của chúng ta lại không ngừng tranh cãi về những thay đổi từ từ khác.
Những cuộc tranh cãi cũ rích, liên miên
Những sự tranh cãi liên miên giữa
hai chính đảng cũng là nguyên nhân
gây kìm hãm sự phát triển kinh tế?
Ảnh: www.psywarrior.com
Một chiến lược mới nhằm đảm bảo tương lai kinh tế Mỹ, đồng thời thu hút được sự chú ý và ủng hộ của đại đa số, là hết sức cần thiết trong lúc này. Tuy nhiên, người Mỹ đã được chứng kiến những gì? Hàng ngày, chúng ta cứ phải nghe đi nghe lại những cuộc tranh luận gây ly gián cũ rích.
Đảng viên đảng Cộng hòa thì không ngừng lặp đi lặp lại tư duy thị trường tự do giản đơn, thậm chí là với họ sự vắng mặt của tất cả các quy tắc cũng chẳng có nghĩa lý gì. Họ cứ thuyết giáo về sự tin tưởng thái quá vào bản thân như thể không cần một tấm lưới an toàn bảo vệ nào cả.
Thậm chí, một số đảng viên đảng Cộng hòa còn tranh luận một cách hết sức nhiệt thành rằng đất nước của chúng ta không nên có một chiến lược dài lâu nào bởi như vậy nó sẽ chỉ là “chính sách công nghiệp”.
Vấn đề thực tại của chúng ta không phải là chọn ra ai là kẻ thắng – người thua trong cuộc chạy đua của ngành công nghiệp, mà cái chính là phải cải thiện môi trường kinh doanh cho tất cả các doanh nghiệp của Mỹ, và có những thứ chúng ta không thể làm gì nếu không vạch rõ ra những nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.
Tóm lại, theo lập trường của các đảng viên đảng Cộng hòa thì dường như kinh doanh có thể thịnh vượng, phát đạt mà không cần tới những điều kiện xã hội lành mạnh.
Trong cùng lúc đó, các đảng viên đảng Dân chủ tiếp tục chủ đề trên với thái độ như thể họ muốn phán đoán, trừng phạt những thành công trong kinh tế và đầu tư. Họ bào chữa cho những thành phần gây trở ngại tới sự cải cách trong một số lĩnh vực như giáo dục; lúc nào cũng gắn chặt với các cách tiếp cận vấn đề quản lý phức tạp, cồng kềnh; và kiên quyết kháng cự lại những cách thức để làm cho chi phí kiện tụng của các doanh nghiệp tương ứng với các quốc gia khác.
Trong một nền kinh tế toàn cầu không thể đảo ngược như hiện nay mà thái độ của những người này với vấn đề giao dịch thương mại vẫn mập mờ, nước đôi.
Để lấy lại thế mạnh cạnh tranh cho nước Mỹ, chúng ta phải vượt xa khỏi những giới hạn tư duy đó. Những vị lãnh tụ chính trị, các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, và toàn thể xã hội hơn lúc nào hết cần phải ngồi lại với nhau và bắt đầu một cuộc đối thoại về những thử thách chúng ta đang đối mặt - trong đó phải thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau và phải dựa trên tình hình thực tại. Chúng ta cần tập trung chủ yếu vào khả năng cạnh tranh thực tế hiện tại, chứ không nên sa đà vào bào chữa cho những chính sách đã qua.
Một chiến lược toàn diện cần giải quyết được từng khía cạnh của vấn đề mà tôi vừa đề cập đến với các bạn. Nếu chúng ta tỏ ra chút ít thành thật với chính mình, chúng ta không thể phủ nhận rằng: ngày nay, Hoa Kỳ đã không hề đạt được một tiến bộ thực sự nào trong tất cả các lĩnh vực đó.
Những cố gắng diễn ra dưới cách thức mà cả hai đảng vẫn làm là đang loại trừ lẫn nhau. Một chiến lược toàn diện nhất thiết phải đảm bảo ngân sách của chúng ta được rót thẳng tới những dự án đầu tư ưu tiên – những dự án sẽ mang lại lợi ích và tiền bạc trở lại nền kinh tế - chẳng hạn như hỗ trợ giáo dục hay nâng cao cơ sở hạ tầng, như vậy có lẽ còn có ích hơn là bù đắp cho việc cắt giảm thuế.
Với một chiến lược toàn diện, chúng ta hoàn toàn có thể chấm dứt những điều luật tốn kém nhiều phí tổn và phi hiệu quả như trợ cấp nông nghiệp.
Liệu những tư duy chiến lược như vậy có khả thi không trong một hệ thống chính trị như của Hoa Kỳ hiện nay? Nó đã hoạt động rất hiệu quả ở những nước khác – như Đan Mạch và Hàn Quốc, là hai quốc gia tôi đã từng góp sức cùng với những nỗ lực không mệt mỏi của các vị lãnh tụ quốc gia, cả khu vực công và tư cùng ngồi lại với nhau và vạch ra một chiến lược dài hạn. Tuy nhiên, điều này gần như không bao giờ xảy ra ở Mỹ, ngoại trừ một vài vấn đề đơn lẻ.
Một vài cơ cấu mới để điều hành, quản lý cấp chiến lược sẽ là vô cùng cần thiết. Vào năm 1983, tôi đã từng có dịp phục vụ trong Ủy ban ủy nhiệm của Tổng thống (ủy ban theo cơ cấu phối hợp công – tư cuối cùng trong lịch sử) về lĩnh vực cạnh tranh công nghiệp. Khoảng thời gian này chúng ta cần một cơ cấu lãnh đạo mang ít màu sắc chính trị hơn.
Mỹ: Cần một chiến lược kinh tế dài hạn để tiếp tục
thời kỳ hoàng kim của mình
Ảnh: wallpapers.dpics.org
Sẽ lợi ích cho Quốc hội biết bao nhiêu nếu cả hai đảng cùng bắt tay nhau giải quyết toàn bộ các nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu. Việc bỏ phiếu cho những chương trình lập pháp toàn diện cũng cần thiết nhằm cho tạo ra sự chuyển đổi sang một bộ thống nhất các chính sách chung, và cho phép loại bỏ hàng loạt các điều khoản riêng lẻ, rời rạc.
Khi một cơ hội lịch sử đến, Chính quyền mới sẽ có dịp để áp dụng cách tiếp cận chiến lược với tương lai kinh tế của nước Mỹ, sợi dây liên kết kéo hai đảng phái xích lại gần nhau hơn.
Hoàn cảnh hiện tại cũng là dịp tốt nhất giúp nước Mỹ cùng nhìn nhận lại những vấn đề của mình và cùng nhau nhận lấy những trách nhiệm tập thể để giải quyết chúng. Mọi công dân Hoa Kỳ nên có niềm tin rằng tân tổng thống và quốc hội rồi tới đây sẽ đương đầu được với thử thách.
- Bài viết của Michael E. Porter trên tạp chí BusinessWeek, bài được điểm trên HBS In the New -
  • Tuyết Lan dịch


[1] Loophole được dùng cách đây mấy trăm năm, để chỉ những lỗ châu mai của một pháo đài. Ngày nay, "Loophole" được dùng để chỉ một phương cách để tránh một quy luật hay điều khoản trong một hợp đồng. Trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi, báo chí nói nhiều về những kẻ hở trong các luật lệ liên quan đến vấn đề gây quỹ vận động. Chẳng hạn như có những luật lệ do Hội đồng bầu cử liên bang đặt ra để hạn chế số tiền mà một người hay một nhóm có thể đóng góp. Tuy nhiên các luật lệ này rắc rối và chứa đựng nhiều kẽ hở đến độ những luật sư giỏi đều có thể giúp cho ứng cử viên nhận thêm được rất nhiều tiền mà vẫn không phạm luật. Hai Đảng Dân chủ và Cộng hòa vẫn tranh cãi trong nhiều tháng, đòi thay đổi luật lệ để loại bỏ những kẽ hở này.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét