Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016
Đất nước ăn xin
15:05
Hoàng Phong Nhã
No comments
– “Sao chúng mày nói là chúng
mày rất thông minh và cần cù mà cứ ngữa tay đi xin hoài vậy. Dân xứ tao
phải làm lụng vất vả mới có tiền cho chúng mày”.
Việt Nam là nước chuyên vay mượn xin xỏ nhiều nhất. Nếu gọi đây là đất nước “ăn xin” thì đâu có gì là quá đáng!
Việt Nam đã có những làng “truyền thống mang tên là “làng ăn xin” như Ích Hậu (huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh) được biết đến với cái biệt danh “xã ăn mày”, “làng ăn xin”, “làng cái bang,” hay làng Quảng Thái, xã Quảng Thái, Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa từ
mấy chục năm nay, có tới 600 – 700 người bỏ xứ đi kiếm ăn, thậm chí cả
gia đình lang thang kiếm sống, kể cả trẻ em tuổi đến trường phải nghỉ
học, có gia đình ba, bốn cháu đi xin ăn, hay khá hơn là làm nghề, bán
báo, đánh giày. Ở xã Xuân
Lãnh tỉnh Phú Yên, những người thôn Soi Nga chủ yếu ăn xin ở Quy Nhơn
(Bình Định), thì người thôn Da Dù lại chuyên đi ăn xin ở Nha Trang
(Khánh Hòa). Mỗi nhóm trẻ đi xin tiền đều có người lớn đi theo canh giữ.
Người dân ở đây cho rằng ăn xin nhàn hạ hơn là phải lao động chân tay.
Ngày xưa, khi đi tù tập trung
về, tôi đã thấy rõ “chính sách ăn xin:” “công an khu vực đi xin tiền mỗi
lần về quê thăm bố mẹ, xin tiền mua phụ tùng mỗi khi xe “honda” hư, xin
tiền liên hoan cho cơ quan. Ngày nay, vừa bước xuống sân bay Tân Sơn
Nhứt đã có một bọn mặc áo hải quan chính phủ “ăn xin” chìa tay ra. Chẳng
phải và con, họ hàng gì, chúng nó cười “cầu tài”: – “Cô chú có mang quà
gì về cho cháu không!” – “Cô chú lì xì cho tiền Tết!”
Ra khỏi phi trường đi một chuyến
taxi, ngoài số tiền xe phải trả, tài xế không gian lận đồng hồ thì
cũng xin thêm tiền, trong quán cà phê, chiêu đãi ngữa tay xin tiền tip,
tiền bo mà không sợ chai mặt.
Trong khu phố, công nhân vệ sinh
nhà nước nhận tiền thù lao từ mỗi gia đình hàng tháng, nhưng rằm tháng
bảy còn xin tiền cúng cô hồn, ngày Tết còn xin thêm tiền cúng tất niên.
Các
cơ quan chính phủ nào từ trung ương đến địa phương đều ngữa tay ăn xin.
Trưởng Công an xã An Đồng (huyện An Dương, Hải Phòng) cho rằng chuyện
“xin ăn” là thường, vì chuyện này thực hiện từ nhiều năm nay rồi:
“Từ năm 2000 đến nay, công an xã đã tiến hành “xin” tiền Tết tất cả các
doanh nghiệp đóng trên địa bàn. Việc này đã thành thông lệ, đến nỗi bây
giờ chúng tôi chỉ cần gọi điện là các công ty, doanh nghiệp, nhà hàng,
khách sạn và một số đơn vị khác sẽ hiểu ý, tự nguyện đóng tiền cho chúng
tôi.”
Lý do ăn xin: “Để bồi dưỡng cho
các chiến sỹ trong đơn vị trực Tết. Việc này xuất phát từ nhu cầu cần
tăng cường về mặt an ninh, trật tự mỗi dịp năm hết, tết đến. Năm nay,
chúng tôi chưa xin được nhiều, mới chỉ 5-6 triệu đồng, đủ để anh em mua
con gà làm mâm cơm tất niên.” Không lẽ không có thêm tiền nhậu thì an
ninh trật tự bị giảm sút hay sao?
Nhiệm vụ lo an ninh trật tự là
của công an phải lo cho dân chúng, chúng ăn lương chính phủ, do dân đóng
thuế, sao lại phải ngữa tay đi xin các doanh nghiệp để tổ chức ăn
uống.. Xã nhậu theo xã, tỉnh nhậu theo tỉnh, trung ương nhậu theo trung
ương. Tiền tham ô chúng dành để mua đất cất nhà, xây lăng mộ chưa đủ,
còn ngữa tay xin tiền “để anh em mua con gà làm mâm cơm tất niên!” Lũ ăn
mày này ăn uống, nhậu nhẹt với món tiền hành khất như vậy mà không biết
xấu hổ!
Chỉ trong xã hội ngày nay mới có chuyện “xin đểu,” là một cách tống tiền trắng trợn, công khai. Một
nhóm thanh niên mang chướng ngại vật ra xa lộ Saigon- Trung Lương chặn
xe, xin tiền tài xế, ai không đưa tiền sẽ bị hành hung hay đập bể kính
xe. Nữ quái mang kim tiêm ra đường doạ chích “xi đa” xin đểu tí tiền. Tài xế ôm giả vờ bị chẹt chân trong bánh xe hơi để xin tiền.
Các danh lam thắng cảnh, phố
chợ, chùa chiền ngày nay ở Việt Nam, người ăn xin đông như rươi. Chiến
lược của hành khất rách rưới, hôi hám thường bám theo khách, đeo đẳng
mãi, cho đến lúc thấy khó chịu, móc túi cho tiền mới buông tha.
Trên thế giới đâu cũng có nạn ăn
xin, ngay ở nước Mỹ chúng ta đang sống. Đồng ý đất nước chúng ta bao
năm vẫn còn ở trong tình trạng nghèo đói, nhưng cũng không cứ nơi nào
nghèo đói là có ăn xin, mà trên trái đất này, không có nơi nào mà “ăn
xin” trở thành “quốc sách” như hôm nay.
Người ta hỏi, vì sao những quốc gia như Nhật lại không có nạn ăn xin. Giáo sư Shimada tại Đại học Keio trả lời rất đơn giản: “Thứ
nhất, người Nhật Bản rất tự trọng, họ thà chết đói chứ không xin của bố
thí. Thứ hai, những người ăn xin luôn là đối tượng bị coi thường nhất
tại Nhật Bản và cuối cùng, tinh thần võ sĩ đạo Samurai của Nhật Bản
không cho phép họ làm vậy. Họ luôn có một tâm niệm rằng: Một người cho
dù đến bước đường cùng cũng không bao giờ nhụt chí.”
Chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan
cho rằng, sau 20 năm gia nhập ASEAN, Việt Nam vẫn chấp nhận nằm trong
nhóm các nước tụt hậu (Campuchia, Lào, Myanmar và Việt Nam). Theo bà
Lan, đây là một điều đáng tiếc bởi Việt Nam có rất nhiều tiềm năng và
lợi thế để vươn xa hơn nữa, nhưng “Chúng ta cứ đi xin viện trợ mãi sao?
Nếu chỉ dựa vào sự hỗ trợ từ bên ngoài thì Việt Nam sẽ không thể vươn
lên được?”
Ngày
nay, nợ quốc tế cao đến độ không còn ai muốn cho vay. Bà Victoria
Kwakwa, Giám đốc Ngân hàng Thế giới phải đặt câu hỏi “Việt Nam sẽ lấy
nguồn ở đâu để tài trợ cho chương trình phát triển đầy tham vọng trong 5
năm tới?”
Chuyện ăn xin, Tiến Sĩ Alan Phan đã viết trong blog của ông: “Đất
nước này là một cái trại tế bần vĩ đại với hàng triệu kẻ ăn xin trên
lưng nhân dân. Đừng nhầm tưởng những người ăn xin, lăn lóc ngoài đầu
đường xó chợ mới là ăn mày. Trong khía cạnh số phận và công việc, họ
thật sự là những người ăn xin nhưng sâu xa hơn, trên góc độ chính trị,
họ cũng là những người đang bố thí cho các quan, các quan mới là kẻ ăn
mày.
Thử hỏi, trong đất nước này, ai
là kẻ nhân danh một dân tộc cả trăm triệu người này để vay vốn nước
ngoài, xin viện trợ nước ngoài để rồi tư túi, tùng xẻo, phân năm xẻ bảy.
Và cũng đã đến lúc những kẻ trộm cắp, những kẻ nhận bố thí, ăn mày trên
xương máu và số phận của nhân dân phải dừng ngay việc sống bám của họ,
phải biết học hai chữ “tự trọng” và cần tìm hiểu thế nào là danh dự, làm
người, bè lũ, phe nhóm với nhau?”
Tôi cũng xin dùng lời của Alan
Phan để kết luận bài viết hôm nay: “Một khi kẻ ăn mày bớt nhởn nhơ, biết
xấu hổ trước đồng loại và người tài biết đứng lên xây dựng quê hương,
dân tộc thì mới hy vọng vào sự tồn vong của đất nước này,” hay như lời
của nhà văn Tưởng Năng Tiến: “Cán
bộ đảng thi nhau “hút cạn máu” thiên hạ thì nhân dân, những kẻ
sống trong “thiên đàng của bọn tham nhũng,” tránh sao được cảnh
ăn mày?”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét