Trên đây chỉ là vài ý kiến của tôi về những khó khăn mà
Ki Tô Giáo sẽ phải đối diện nếu muốn chuyển đổi theo lý tưởng của Thầy Nhất Hạnh
để đi tới một sự đối thoại và hòa hợp giữa Phật Giáo và Ki Tô Giáo. Bài viết
này tuyệt đối không phải là bài phê bình hai cuốn Living Buddha, Living
Christ và Going Home của Thầy Nhất Hạnh. Dựa theo tinh thần của hai
cuốn này, tôi chợt tưởng tượng ra một cuộc đối thoại nhỏ giữa Phật và Giêsu, như
là hai anh em, về một vài phép lạ Giêsu đã thực hiện, như được viết trong Thánh
Kinh, và về quan niệm mới nhất về Thiên đường và Hỏa ngục của Giáo Hoàng Gion
Pôn Hai [John Paul II].
Địa điểm: Chùa Lá Vàng, Quảng Trị.
Thời điểm: Phật Lịch 2544, Thường Lịch 2000
-- ◎ --
Cuộc Đối Thoại giữa Phật và Chúa
Giêsu: Chào Đại Ca. Đại Ca vẫn mạnh?
Phật: Chào Chú. Cám ơn Chú. Chú dùng gì?
Giêsu: Anh cho Em ly rượu.
Phật: Rượu có tác dụng làm đầu óc con người
kém minh mẫn. Anh đã không uống rượu từ khi Anh xuất gia. Chú uống tạm ly thanh
thủy (nước lã). Tuy nhiên, nếu Chú muốn, Chú có thể biến nó thành rượu như khi
xưa chú đã biến 600 lít nước lã trong 6 cái chum thành rượu (John: 2),
Anh không phản đối.
Giêsu: Anh nhắc chuyện nhỏ đó làm gì. Đó chỉ
là phép lạ đầu tiên chứng tỏ quyền năng siêu nhiên của Em để cho các môn đồ tin
Em là Chúa Cứu Thế (John: 2: 11).
Phật: Chú nói đó là phép lạ đầu tiên? Vậy
Chú còn nhiều phép lạ nữa hay sao?
Giêsu: Có chứ! Em có thể đi trên sóng. (Matthew:
14: 25)
Phật: Em muốn sang sông thì cứ việc bỏ
ra vài đồng tiền, lái đò sẽ chở Em qua, tội gì mà phải vất vả như vậy?
Giêsu: Em có thể đuổi quỷ từ trong người bị
quỷ ám cho chúng nhập vào 2000 con heo rồi bắt đàn heo rông xuống biển chết đuối
hết. (Matthew: 8: 32).
Phật: Mô Phật! Tội lỗi! Tội lỗi! Thế là cả
đàn heo 2000 con chết oan uổng. (Thở dài) Pờ-liz công-ti-niu "Please continue."
Giêsu: Anh nói gì, Em không hiểu.
Phật: À, không có gì. Anh buột mồm nói
tiếng Mỹ. Chú kể tiếp đi.
Giêsu: Em chỉ rủa một tiếng là cây sung phải
chết héo queo. Số là hôm đó Em đang đói, nhìn đàng xa thấy một cây sung, nhưng
tới gần chẳng thấy có quả nào, Em nổi sùng rủa một tiếng, thế là cây sung chết
héo queo, không bao giờ có thể ra trái nữa. (Matthew: 21: 18,19)
Phật: Chú có biết lúc đó trái mùa nên cây
sung không thể có trái không?
Giêsu: Em biết chứ.
Phật: Vậy thì mục đích Chú làm cho cây sung
chết héo queo ngay chắc là để dọa mấy môn đồ của Chú: "Hãy coi chừng. Kẻ
nào dám phật ý Ta. Hãy xem gương cây sung đó."
Giêsu: Chịu anh thôi. Anh có "Tha Tâm
Thông" nên biết rõ bụng dạ em.
Phật: Hình như sau đó Chú còn bảo các môn
đồ nếu có đức tin thì không những cũng có thể rủa cho cây chết héo queo được như
Chú mà còn có thể ra lệnh cho núi tự động bò xuống biển? (Matthew: 21: 21).
Giêsu: Đúng vậy. Thánh Kinh đã viết như vậy
thì làm sao còn sai lầm được.
Phật: Thế trong 2000 năm nay, Chú có thấy
tín đồ nào của Chú làm được như vậy không?
Giêsu: Đó là bí quyết chiêu dụ môn đồ của
Em. Họ tin lời hứa hẹn của Em nhưng họ làm không được, vì họ không biết
rằng đó chỉ là một khẳng định bỏ ngỏ, vô trách nhiệm (affirmatiom
gratuite).
Nếu ai làm không được đến chất vấn, Em chỉ cần trả lời: tại ngươi
chưa đủ đức tin. Thế là Em hết trách nhiệm.
Không ai có thể kết án Em là
Em nói láo. Cũng như trong Tám Mối Phúc Thật, Em nói "Phúc cho các con
đang đói, rồi các con sẽ no", "Phúc cho các con đang than khóc, rồi các con sẽ
vui cười" (Matthew 6: 21), nhưng Em có xác định là bao giờ họ sẽ no, hay bao giờ
họ sẽ vui cười đâu?
Anh biết không? Ngày nay các tôi tớ của Em đều theo cách
hứa hẹn bỏ ngỏ này để truyền đạo và họ rất thành công.
Phật: Chú khôn thật. Chú có biết tại sao
người ta đóng đinh Chú trên thập giá không?
Giêsu: Tại vì họ không tin em là Vua của dân
Do Thái, là Con Một của Thượng Đế, là Đấng Cứu Thế của dân Do Thái, thuộc dòng
dõi Vua David, mà họ từng mong đợi.
Phật: Không phải đâu. Vì nghiệp của Chú
nặng quá. Anh thương Chú lắm nhưng Anh cũng chịu, nghiệp của Chú chỉ có Chú mới
giải được.
Giêsu: Làm sao giải nghiệp, Anh chỉ cho Em
đi.
Phật: Đơn giản thôi. Đừng làm các việc
ác. Hãy làm mọi việc thiện. Giữ tâm cho thanh tịnh. Anh dạy chỉ có thế.
(Kinh Pháp Cú: Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư
Phật giáo).
Giêsu: Chỉ có vậy thôi à?
Phật: Chỉ có vậy. Thôi, để Anh mách Chú vài
bí quyết để chuyển đổi tôn giáo "cứu rỗi" của Chú thành một tôn giáo "giác
ngộ".
Giêsu: Tại sao Em lại phải đổi tôn giáo của
Em thành một tôn giáo giác ngộ.
Phật: Chú quên rồi sao. Vị đại diện của
Chú ở trên trần, Giáo Hoàng Gion Pôn Hai, vừa tuyên bố: "chẳng làm gì có
thiên đường ở trên các tầng mây, mà cũng chẳng làm gì có hỏa ngục ở trong lòng
đất, tất cả đều do tâm mà ra." Như vậy là Giáo Hoàng đã cho Chú nghỉ dài
hạn không lương, Chú cần phải đổi gióp (job) "cứu rỗi" thành gióp "giác ngộ" cho
nó hợp với đà tiến bộ của nhân loại. Anh chỉ muốn giúp Chú thôi.
Giêsu: Cám ơn Anh nhiều. Nhưng làm sao đổi
được.
Phật: Đơn giản thôi. Chú chỉ việc nghe
theo Sư Ông Nhất Hạnh, biến Cha Chú, Thượng Đế, thành Phật Tánh, đổi danh hiệu
"Đấng Cứu Thế" của Chú thành "Đại Sư", đồng hóa Thánh Linh với Tỉnh Thức hay
Niết Bàn, nhưng nhớ khuyên Thánh Linh đừng có đi lang bang làm cho người khác
mang thai nữa nghe.
Giêsu: Anh yên chí đi. Trên đời này không
thể có một Giêsu thứ hai.
Phật: Thế thì Anh yên tâm rồi. Thôi, để
khi khác chúng mình nói chuyện tiếp. Anh phải đi Tọa Thiền.
Giêsu: Chào Anh. Em cũng phải về ngồi trên
tay phải của Cha Em ở trên Thiên đường (on the
right hand of my Father), à quên, ở trong Tâm của Em. .
Trần Chung Ngọc
Phật Lịch 2544
Thường Lịch 2000
Posted in: Tôn Giáo
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên Facebook
0 nhận xét:
Đăng nhận xét