Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016
Truyền thuyết về “ông Tơ bà Nguyệt” se duyên vợ chồng
09:12
Hoàng Phong Nhã
No comments
Nam nữ trong nhân gian, chỉ cần
một sợi chỉ hồng của “ông Tơ bà Nguyệt” thắt vào chân thì cho dù ở bất
cứ nơi đâu, bất cứ địa vị cao thấp cũng sẽ đúng thời gian mà gặp nhau,
kết duyên làm vợ chồng, cùng dắt tay nhau đi qua quãng đời còn lại. Vậy
“ông Tơ bà Nguyệt” là ai?
“Ông Tơ bà Nguyệt” gọi tắt là “Nguyệt
lão” hoặc là “ông già ngồi dưới trăng”. “Ông Tơ bà Nguyệt” là nhân vật
nổi tiếng thời cổ đại của Trung Hoa, là thần nắm giữ việc mai mối hôn
nhân trong thần thoại Trung Quốc, là “bà mối” trong thiên hạ, chủ trì
nhân duyên của cả nam và nữ.
Miêu tả về hình tượng “ông Tơ bà Nguyệt”, trong “phù sinh lục ký ” có ghi: “Nhất thủ vãn hồng ti, nhất thủ huề trượng huyền hôn nhân bộ, đồng nhan hạc phát.” (Tạm dịch: Ông già tóc bạc trắng, da hồng hào một tay cầm sợi chỉ đỏ, một tay cầm cuốn sổ ghi chép hôn nhân).
Câu chuyện về “ông Tơ bà Nguyệt” xuất
hiện sớm nhất là ở vào triều đại nhà Đường, sau đó được lưu truyền rộng
rãi trong nhân gian. Dân chúng thời ấy cho rằng, “ông Tơ bà Nguyệt” nắm
giữ nhân duyên của nam nữ bởi vì tại khắp nơi người ta đều dựng tượng
“ông Tơ bà Nguyệt” để cầu phúc, nói lên thái độ tin tưởng rằng “duyên đã
định từ kiếp trước”trong tình yêu và hôn nhân của người triều nhà
Đường.
Nhà văn họ Lý, nổi tiếng của triều nhà
Đường có ghi chép về “ông Tơ bà Nguyệt” trong “Tục huyền quái lục • đính
hôn điếm”. Kể rằng, có một thư sinh tên là Vi Cố đi kén vợ. Anh ta gặp
một ông cụ ngồi dựa túi xem sách dưới bóng trăng ở trên bậc thềm. Anh ta
tiến lại hỏi ông cụ xem sách gì, liền được ông cụ trả lời rằng sách này
ghi chép tên những người lấy nhau trong thiên hạ. Vi Cố lại hỏi ông cụ
rằng trong túi vải đựng vật gì? Ông cụ trả lời rằng: Trong túi đựng
những sợi chỉ hồng, dùng để buộc hai người trai gái phải lấy nhau, không
sao gỡ ra được. Cho dù hai người ở cách xa nhau, địa vị cao thấp thể
nào thì chỉ cần một sợi chỉ hồng này cũng sẽ suốt đời không thoát ra
được.
Trong “Tục huyền quái lục • đính hôn
điếm”, “ông Tơ bà Nguyệt” dùng sợi chỉ hồng buộc hai người nam nữ lại
với nhau thì tức là nhân duyên đã được kết thành. Đồng thời cũng phản
ánh quan niệm hôn nhân của người triều nhà Đường: Nhân duyên giữa người
với người là do trời xanh định sẵn, người đời sau không thể cải sửa. Hai
người sở dĩ có thể trở thành vợ chồng đều là do trước đó đã được “ông
Tơ bà Nguyệt” tuyển định và dùng sợi chỉ hồng buộc họ lại. Vì vậy, trong
dân gian, người ta dựng tượng ông lão dưới trăng, lập miếu để khẩn cầu
được nhân duyên tốt lành.
Truyền thuyết dân gian kể lại rằng, vào
thời nhà Đường, có một thư sinh tên là Vi Cố, trên đường đi đến Tống
thành nghỉ tại một nhà trọ. Buổi tối anh ta ra ngoài đi dạo bộ thì gặp
một ông lão trên lưng khoác một chiếc túi vải đang ngồi đọc sách. Vi Cố
kinh ngạc, lập tức tiến đến trước mặt ông lão hành lễ rồi hỏi: “Vì sao đã hơn nửa đêm rồi mà ông còn ngồi một mình ở đây?”
Ông lão trả lời: “Ta đang xem sách hôn nhân! Cuốn sách này ghi lại quan hệ nhân duyên của con người trong thế gian.”
Vi Cố nhìn thấy một túi gấm to bên cạnh
ông lão thì lại hiếu kỳ mà hỏi. Ông lão không trực tiếp trả lời mà lấy
ra một sợi chỉ hồng từ trong túi gấm, loáng một cái trong không trung
xuất hiện một đường ánh sáng màu đỏ sáng rực rồi lấp lánh ở dưới chân
của Vi Cố. Ông lão nói với Vi Cố rằng: “Sợi chỉ hồng này dùng để
buộc chặt chân của hai người sẽ trở thành vợ chồng. Cho dù hai người là
kẻ thù của nhau, dù là ở cách xa nhau vạn dặm, chỉ cần sợ chỉ này thắt
vào chân hai người thì họ sẽ cả đời không thể tách rời nhau.”
Vi Cố nhìn thấy việc hôn sự của mình vừa được ông lão định rồi liền sốt ruột hỏi vợ mình là ai.
Ông lão chỉ nói một câu: “Con gái của bà lão bán rau ở chợ phía bắc”. Nói xong, ông lão liền biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Vi Cố vì muốn nhìn
thấy người vợ tương lai của mình như thế nào nên ăn mặc sạch đẹp đi về
nơi mà ông lão đã nói. Anh ta chỉ nhìn thấy một bà lão bế một bé gái xấu
xí nên vô cùng bực bội và buồn bã. Anh ta lệnh cho người hầu phải giết
chết bé gái này. Người hầu sau khi đâm một nhát trúng lông mày của bé
gái đó liền sợ hãi bỏ chạy.
Mười lăm năm sau, Vi Cố thành thân. Anh
ta lấy con gái của vị quan thứ sử Tương Châu làm vợ. Lúc động phòng,
nhìn thấy người vợ xinh đẹp như hoa, Vi Cố vô cùng ưng ý và mừng rỡ. Chỉ
có điều, trên lông mày của người vợ này có một vết thương lớn. Vi Cố
sau khi hỏi rõ nguyên do của vết thương này mới biết rằng, vợ anh ta
chính là bé gái năm xưa từng bị chính mình ghét bỏ mà làm hại. Sau đó vì
mất mẹ nên được vị quan thương tình nhận về làm con. Vi Cố vô cùng xấu
hổ, cho nên càng dùng tâm đối xử thật tốt với vợ mình. Hai vợ chồng họ
sống hạnh phúc đến lúc đầu bạc.
Sau này, câu chuyện của Vi Cố được
truyền đến Tống thành. Người dân Tống thành vì để tưởng niệm Nguyệt lão
liền đem “Nam điếm” đổi tên thành “Đính hôn điếm”. Từ đó về sau, câu
chuyện về Nguyệt lão dần dần được lưu truyền cho đến ngày nay. Mọi người
cũng tin tưởng rằng, nhân duyên giữa nam và nữ là do Nguyệt lão kết
thành. Người ta bắt đầu dựng lập tượng và chùa thờ cúng Nguyệt lão. Các
chàng trai và cô gái mong muốn có mối nhân duyên tốt đều đến những ngôi
chùa này để cầu phúc, hy vọng Nguyệt lão cho mình một mối nhân duyên tốt
đẹp.
Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch
0 nhận xét:
Đăng nhận xét