Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013
Giải mã nền kinh tế ngầm
00:09
Hoàng Phong Nhã
No comments
Trong viễn ảnh bi quan, nhiều
chuyên gia níu lấy cái phao khó phản bác là “nền kinh tế ngầm” của Việt
Nam rất mạnh, lượng dự trữ vàng và ngoại hối rất cao, các họat động này
sẽ cứu nguy tình trạng vĩ mô, và chúng ta sẽ ổn thôi.
Những
ngày qua, tình hình kinh tế thế giới biến đổi nhanh chóng. S&P hạ
cấp tín dụng nước Mỹ; vàng vượt 1,700 dollar một lượng; Dow Jones rớt
hơn 1,300 điểm trong vài ngày; Trung Quốc chửi Mỹ thậm tệ vì làm sụt
giảm giá trị dollar (coi bài Kẻ Cắp gặp Bà Già để hiểu thêm mánh mung
của hậu trường chính trị). Cá nhân tôi có thể “gáy” to với bạn bè: tôi
đã khuyên là cứ ôm lấy “vàng” 4 năm về trước; tôi đã đóan trước một năm
các cuộc khủng hỏang tài chính 2007 và 2011 từ bong bóng BDS, rồi nợ
công vì kích cầu, và lạm phát vì in tiền bừa bãi.
Nhưng thực sự, tôi phải thú nhận là
những kiến thức chính xác này tôi đã “trộm” được sau khi lắng nghe những
mẫu chuyện bình thường của các anh chị lao công, các người mua bán hàng
lẻ nhỏ, các nhân viên cấp thấp của văn phòng… trong giao thiệp hàng
ngày. Không gì nguyên bản.
Các chuyên gia kinh tế thường chỉ nhìn
vào số liệu thống kê từ chánh phủ và đưa ra kết luận dựa trên sách vở từ
tháp ngà nghiên cứu, nên đến 90% không biết chuyện gì đang xẩy ra và
chuyện gì sẽ sắp đến. Như con ngựa bị bịt mắt hai bên, chỉ biết cắm đầu
trên con đường trước mặt.
Trong viễn ảnh bi quan, nhiều chuyên gia
níu lấy cái phao khó phản bác là “nền kinh tế ngầm” của Việt Nam rất
mạnh, lượng dự trữ vàng và ngoại hối rất cao, các họat động này sẽ cứu
nguy tình trạng vĩ mô, và chúng ta sẽ ổn thôi. Theo ước tính, nền kinh
tế ngầm của Trung Quốc và Việt Nam có thể chiếm 30 đến 45% GDP, so với
khỏang 8% bên Mỹ. Lý do là tín dụng cá nhân ở đây không phổ biến như bên
Mỹ và các giao dịch tiền mặt lên đến 65% tổng số thương vụ. Giả thuyết
này khá thuyết phục vì không ai rờ nắm được hiện trạng thực hư của con
số dự phóng.
Tuy nhiên, một sự kiện nhỏ trong gia
đình làm tôi “vấn đáp” lại tiêu đề này. Bà ô sin trong nhà có một bà chị
buôn bán tạp hóa tại một xã nhỏ ở Hậu Giang. Thương vụ chừng 7 triệu
một tháng; và ước tính lạc quan nhất cho bà một lợi tức khoảng 2 triệu
một tháng hay 24 triệu một năm. Bà vừa phải trốn khỏi xã sau khi không
trả nổi số nợ lên đến khỏang 350 triệu. Sự phá sản của bà tạo phản ứng
dây chuyền và sau đó có hơn 20 người phải đi trốn nợ. Cho đến nay, mọi
người lên quan vẫn tìm cách giải quyết là đi vay nợ thêm từ nhiều thành
viên khác của gia đình bạn bè. Hệ thống “hụi”, nợ trả góp từ cá nhân,
vay mượn từ bạn bè gia đình… từ xưa đã thành một tập tục phổ thông khắp
xã hội, và hệ thống ngân hàng không chánh thống này được nhiều chuyên
gia đánh giá cao về hiệu quả.
Tôi nhận thấy ngay khác biệt giữa tín
dụng “ta” và “tây”. Các mạng truyền thông thường nêu ra khuyết điểm lớn
nhất của nền kinh tế Mỹ là tín dụng cho các người tiêu dùng chiếm tỷ lệ
quá cao trên tổng số tín dụng của quốc gia (hơn 30% của 40 ngàn tỷ
dollar).
Khi tỷ lệ thất nghiệp vượt 10%, thu nhập
để trả tiền nhà, tiền xe, tiền thẻ (credit cards) không đủ, tạo nên
những thất thóat lớn cho ngân hàng. Trong khi đó, một chuyên gia nói với
tôi là ở Việt Nam, phần lớn tín dụng là dành cho các doanh nghiệp, thay
vì cá nhân, nên hiểm họa nợ xấu do ăn tiêu quá mức khó xảy ra. Ông quên
rằng hơn 40% nợ vay ngân hàng là để đầu tư vào bất động sản, chứng
khóan hay các họat động thương mại phiêu lưu khác, dù mọi người vẫn hay
lách luật bằng những tên gọi khác nhau.
Dĩ nhiên, sự tiêu xài của người Mỹ là
một vấn nạn; thêm vào đó, các chánh phủ Mỹ đã lợi dụng yếu điểm này của
người dân để làm lực đẩy cho GDP, lấy thuế cho ngân sách, gia tăng quyền
lực của quan chức, chi tiêu cho những phiêu lưu quân sự của đế chế và
vay tiền bừa bãi.
Nhưng dù tiêu xài cao, phần lớn nợ tư
của các gia đình bị giới hạn vào chỉ tiêu cho vay của ngân hàng, vì khó
mà đi vay từ cá nhân ở Mỹ. Thông thường, vay nợ để mua nhà được tài trợ
khỏang 25% dựa trên khả năng trả nợ (thu nhập) và ngân hàng cho thêm
khoảng 15% cho các nợ xe, nợ thẻ và các nợ khác. Tóm lại, nếu bạn có 5
ngàn dollar lợi tức mỗi tháng (trừ ra khỏang 800 dollar thuế) thì số nợ
tối đa theo giấy tờ là vào 1,680 dollar mổi tháng. Số nợ an tòan là
$300,000 cho một căn nhà trả 30 năm với lãi suất 5.5% và nợ xe, nợ thẻ
khỏang $60,000 với lãi suất 10% trung bình.
Quay lại chuyện Việt Nam, nếu gia đình
bà bán hàng nói trên chỉ có 2 triệu lợi tức, bà chỉ được vay tối đa
chừng 30 triệu với lãi suất 20%. Khi bà nợ đến 11 lần khả năng trả nợ
thì sớm muộn gì bong bóng cũng vỡ, dù ở Việt Nam hay Mỹ. Sự thiếu minh
bạch về hệ thống tín dụng và khả năng thu nhập đã gia tăng rủi ro rất
cao. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi một báo cáo về “hụi” cho thấy họat động
này khá phổ biến vì tổng số được ước tính đến 22% tổng số nợ của ngân
hàng. Ngòai bong bóng bất động sản đã bắt đầu xì hơi, một bong bong nợ
cá nhân khắp xứ sẽ khiến nhiều ngân hàng chao đảo, vì có rất nhiều người
với khả năng vay ngân hàng đã dùng tiền này để cho vay lại ngòai tư
nhân, tìm khoản lời sai biệt.
Nhiều người cũng so sánh Việt Nam với
Trung Quốc nơi nền kinh tế ngầm cũng rất phát triển và hiện tượng hụi
cũng rất phổ thông. Sống ở Trung Quốc 15 năm qua, tôi nhận xét một điều
là nói chung, dân Tàu thực sự cần kiệm (dù không bằng Ấn Độ) hơn dân ta
nhiều. Thống kê của Visa International về mức độ tiêu xài cá nhân xác
định Việt Nam dẫn đầu bảng, và nếu tính theo thu nhập đầu người, chúng
ta qua mặt cả dân Mỹ về mặt tiêu xài. Ngay cả trong lãnh vực sản xuất,
tôi cũng nghe và biết khá nhiều khoản vay mượn ngòai luồng của các doanh
nghiệp với lãi suất chóng mặt (5% một tháng) để sống còn.
Nền kinh tế ngầm Việt Nam có thực sự đủ
mạnh để giúp mọi người vựơt qua bão lớn? Tầm ảnh hưởng của nó như thế
nào với hệ thống ngân hàng, với bong bong bất động sản, với mức tiêu
dùng của người dân? Nó tùy thuộc thế nào vào lượng kiều hối, vào kênh
đầu tư vàng, vào sự trú ẩn an tòan của lượng tiền nhàn rỗi?
Như đã nói từ đầu, tôi nghĩ là kinh tế
tòan cầu sẽ lâm vào cảnh suy phát (stagflation) trong 4 đến 6 năm kể từ
2012. Bài viết này đặt ra vài câu hỏi để chúng ta bàn luận vì kết quả
thực sự sẽ thay đổi những dự phóng về khả năng vượt bão của Việt Nam
trong những năm tới. Hỏi thế thôi, chứ bất cứ kết luận nào, dù tích cực
hay tiêu cực cũng đều có sác xuất đúng sai như nhau.
Nhưng khi quyết định kinh doanh hay đầu tư, doanh nhân cũng nên suy nghĩ thêm về yếu tố này.
TS Alan Phan là Chủ Tịch Quỹ Đầu Tư
Viasa tại Hong Kong và Shanghai. Du học Mỹ từ năm 1963, ông đã làm việc
tại nhiều công ty đa quốc gia ở Wall Street và phát triển công ty
Hartcourt của mình thành một tập đoàn niêm yết trên sàn Mỹ với thị giá
hơn 700 triệu dollars. Ông sống và làm việc tại Trung Quốc từ 1999. T/S
Phan tốt nghiệp BS tại Penn State (Mỹ), MBA tại American
Intercontinental (Mỹ), Ph.D tại Sussex (Anh) và DBA tại Southern Cross
(Úc). Ông đã xuất bản 7 cuốn sách bằng Anh và Việt ngữ. Email của ông là
aphan@asiamail.com và Web site cá nhân là www.gocnhinalan.com.
T/S Alan Phan, Chủ tịch Quỹ Đầu tư Viasa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét