Đào Văn Bình
Trước
khi đi vào mục tiêu chính của bài phân tích, tôi xin giải thích rõ
một vài danh từ mà tôi xử dụng:
1)
Tại sao lại gọi đó là “cái gọi là Hiến Pháp” ? Bởi vì đây
không phải là một bản hiến pháp hiểu theo quan niệm phổ quát – một
văn kiện pháp lý có gía trị tối cao, chi phối mọi họat động của một
quốc gia và phải được các cơ quan công quyền (Hành Pháp, Quốc Hội,
Tối Cao Pháp Viện, mọi công dân, mọi định chế xã hội (đảng phái, tôn
giáo v.v.) tôn trọng. Khi một đất nước đã có hiến pháp thì không thể
có một đạo luật nào, một đảng nào, một cá nhân nào nếu còn sống, còn
sinh họat trong quốc gia đó - có thể vi phạm hiến pháp. Ở đây không
những nó không được tôn trọng, chẳng hạn như những quy định về Quyền
Và Nghĩa Vụ Cơ Bản Của Công Dân nơi Chương V, mà còn bị chà đạp. Một
sự vi phạm hiển nhiên nữa là trong “cái gọi là Hiến Pháp” này không
có điều khỏan nào quy định quyền cai trị đất nước của Tổng Bí Thư
Đảng CSVN. Quyền này đựơc trao phó cho Chủ Tịch Nước quy định nơi
Chương VII, điều 101 “Chủ Tịch Nước là người đứng đầu nhà nước,
thay mặt nước CH/XHCN/VN để đối nội và đối ngọai”. Thế nhưng
trong thực tế Chủ Tịch Nước không phải là người thay mặt nước
CH/XHCN/VN để đối nội và đối ngọai. Công việc này được trao cho Tổng
Bí Thư Đảng CSVN.
2)
Tại sao không gọi Hiến Pháp của Nước CH/XNCH Việt Nam mà lại
gọi là Hiến Pháp của Đảng CSVN? Bởi vì “cái gọi là hiến pháp” này
không được sọan thảo theo ý chí và khát vọng của tòan dân, không
được thông qua trong một cuộc trưng cầu dân ý, không được một quốc
hội do tòan dân lựa chọn biểu quyết, mà do một nhóm người mạo danh
“Quốc Hội” do Đảng CSVN chỉ định và ra lệnh biểu quyết. “Cái gọi là
Hiến Pháp” này không phục vụ quyền lợi của đất nước và dân tộc Việt
Nam mà nó chỉ khẳng định quyền hành cai trị của Đảng CSVN và vì lợi
ích tối hậu của Đảng CSVN mà thôi. Do đó không thể gọi nó là bản
hiếp pháp của đất nước Việt Nam, của tòan dân Việt Nam được.
*****
Thú thực, trước đây tôi không bao giờ
chú ý tới “cái gọi là hiến pháp” của cộng sản cả. Tôi nghĩ chính
quyền Miền Nam trước đây cũng thế. Trong suốt cuộc đấu tranh chống
cộng kéo dài 20 năm, chắc chắn không một nhà cầm quyền, nhà lãnh đạo
Miền Nam nào chú ý đến bản hiến pháp của cộng sản Bắc Việt - mà họ
chỉ chú tâm nghiên cứu các nghị quyết của các đại hội đảng và chỉ
thị của Ban Bí Thư Trung Ương Đảng CSVN mà thôi. Cộng sản ở đâu cũng
thế, không bao giờ cai trị bằng hiến pháp, bằng luật lệ mà bằng chỉ
thị và nghị quyết. Cho nên “cái gọi là hiến pháp” tại các xứ cộng
sản chỉ là một thứ bình phong, một chậu cảnh, một tài liệu giả trá,
một thứ giấy lộn, một thủ đọan lừa mị hoặc nói trắng ra nó là chiếc
mặt nạ của tên cướp. Nó là một thứ pháp lệnh của Đảng Cộng Sản để
kìm kẹp và cai trị dân. Ngòai ra thì nó không có một gía trị nào
khác.
Thế nhưng ngày hôm nay, do nhu cầu đấu
tranh dân chủ ở trong nước. Do một số đông các bạn trẻ đã bắt đầu
chú ý đến nhu cầu dân chủ hóa đất nước cho nên việc tìm hiếu “Cái
gọi là hiến pháp” của Đảng CSVN bây giờ rất cần thiết để giúp cho
các bạn hiểu rõ về một văn kiện pháp lý hiện đang chi phối vận mệnh
của 84 triệu dân Việt Nam. Do đó tôi sẽ không đứng trên quan điểm
“chống cộng” để phân tích “cái gọi là hiến pháp” này - mà hòan tòan
đứng trên quan điểm một người nghiên cứu Luật Hiến Pháp để những
nhận định mang tính khách quan; để cho các bạn trẻ thấy những nhận
xét này không phải phát xuất từ tư tưởng phản động, thù nghịch v.v..
Với những minh định như thế tôi xin đi vào tiến trình phân tích.
*****
1) Trước hết về Lời Nói
Đầu (Preamble): Thông thường trong Lời Mở Đầu của bất
kỳ bản hiến pháp dân chủ nào trên thế giới đều nhắm mục đích nói rõ
nguyên do tại sao phải thiết lập bản hiến pháp này. Mà nguyên do ở
đây chính là cái khát vọng tha thiết nhất của một dân tộc. Lời Mở
Đầu thường ngắn gọn, đanh thép, xác định rõ các nhu cầu tối thượng
phải thiết lập cho đất nước, cho dân tộc và cho muôn đời con cháu
mai sau. Nó không phải là một tài liệu văn chương hoa mỹ. Nó cũng
không phải là một đỏan khúc tô vẽ lịch sử, thành tích của một đảng,
một lãnh tụ nào. Tối kỵ nhất là đưa vào đó lời nói hoặc chủ thuyết
của một nhân vật ngọai lai - dù đó là lời nói, lời dạy dỗ của ông
Tây, Tàu, Mỹ, Nhật, Nga, dù đó là lời nói có tính “khuôn vàng thước
ngọc” đi nữa. Vì khi đưa vào như thế thì đây không phải là hiến pháp
của một quốc gia độc lập mà là của một đất nước nô lệ. Nó càng không
phải là một văn kiện nói vu vơ về về chủ nghĩa, về giá trị đạo đức,
về gía trị tôn giáo. Nó là những giá trị cần thiết cho mọi công dân,
thiết thân trong cuộc sống mà mọi người có thể lĩnh hội, nhận thấy
được, đều qúy trọng, bảo vệ, không gây tranh cãi chẳng hạn như: Công
lý, quyền bình đẳng, bảo đảm tự do, tự do mưu cầu phúc lợi của người
dân trong sự che chở yên bình của luật pháp, sự tòan vẹn lãnh thổ
v.v.. Chắng hạn Lời Mở Đầu của Hiến Pháp Hoa Kỳ viết ngắn gọn như
sau: “Để thiết lập một liên bang hòan hảo hơn, thiết lập công lý,
bảo đảm an ninh cho đất nước và bảo đảm sự thụ hưởng các quyền tự do
và thịnh vượng của chính chúng ta, chúng tôi, tòan thể người dân của
Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ ra lệnh viết bản hiến pháp này.”
Còn lời mở đầu của bản hiến pháp Đệ Nhị Cộng
Hòa năm 1967 viết “ Tin tưởng rằng lòng ái quốc, chí quật cường,
truyền thống đấu tranh của tộc bảo đảm tương lai huy hoàng của đất
nước. Ý thức rằng sau bao năm ngọai thuộc, kế đến lãnh thổ qua phân,
độc tài và chiến tranh, dân tộc Việt Nam phải lãnh lấy sứ mạng lịch
sử, tiếp nối ý chí tự cường, đồng thời đón nhận những tư tưởng tiến
bộ để thiết lập một chánh thể cộng hòa của dân, do dân và vì dân,
nhằm mục đích đòan kết dân tộc, thống nhất lãnh thổ, bảo đảm độc
lập, tự do, dân chủ trong công bằng, bác ái cho thế hệ hiện tại và
mai sau. Chúng tôi một trăm mười bảy (117) Dân Biểu Quốc Hội Lập
Hiến đại diện nhân dân Việt Nam, sau khi thảo luận, chấp thuận Bản
Hiến Pháp sau đây.” Rõ ràng Lời Mở Đầu của Hiến Pháp Đệ II Cộng
Hòa không hề kêu gọi “chống cộng” vì chống cộng là chuyện nhất thời,
không phải chuyện của muôn đời con cháu mai sau. Khi cộng sản chết
rồi thì đâu còn chuyện “chống cộng”nữa. Chẳng lẽ lúc đó phải sửa lại
hiến pháp hay sao?
Còn Lời Nói Đầu của “cái gọi là hiến pháp” của
Đảng CSVN thì dài lòng thòng, khoe khoang thành tích của Ô. Hồ Chí
Minh, của Đảng CSVN, rồi cột buộc cả nhân dân phải làm “Nghĩa vụ
quốc tế” tức đem quân đi xâm lấn xứ người để bành trướng chủ
nghĩa cộng sản, khẳng định nguyên tắc “đảng cộng sản lãnh đạo,
nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý”, mọi việc, mọi nếp suy nghĩ
đều đựơc ”soi sáng bởi chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí
Minh”. Nhận xét:
Thứ nhất: Khi đưa chủ nghĩa Mác-Lênin
và tư tưởng Hồ Chí Minh là ngọn đuốc soi đường để “thực hiện
cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời ký quá độ lên chủ nghĩa xã
hội…” thì chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh sẽ là những
nguyên tắc cao hơn cả bản hiếp pháp. Câu hỏi đặt ra là trong mớ bòng
bong và rối rắm của chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh thì
biết phải áp dụng cái nào? Đáng lý ra khi đưa những điều khỏan này
vào bản hiến pháp, thì cái gọi là quốc hội cộng sản phải biểu quyết
ngay một bản phụ đính trong đó nêu rõ những nguyên tắc nào,
tư tưởng nào của chủ nghĩa Mác-Lê và của Hồ Chí Minh mà tòan dân,
toàn đảng phải tuân theo để tránh tranh cãi về sau này. Chẳng hạn
cương lĩnh “Tiến lên kinh tế thị trường theo định hướng xã hội
chủ nghĩa” quy định nơi Điều 15 của Chương II có đi ngược với
chủ nghĩa Mác-Lê, có trái với tư tưởng Hồ Chí Minh không? Tức là có
vi hiến không? Việc bình thường hóa quan hệ ngọai giao với Hoa Kỳ và
coi Hoa Kỳ là nhân tố ổn định và phát triển cần phải mở rộng và mở
rộng hơn nữa (Lời tuyên bố của Nguyễn Minh Triết nhân chuyến viếng
thăm Hoa Kỳ mới đây) có phản lại chủ thuyết Mác-Lê là chống lại chủ
nghĩa đế quốc vốn là kẻ thù của giai cấp vô sản, có phản lại quan hệ
môi răng với các nước cộng sản anh em như Trung Quốc? Có đi ngược
với lời dạy của Hồ Chí Minh nói rằng đế quốc Mỹ là kẻ thù số một của
lòai người tiến bộ không? Tức là có vi hiến không?
Thứ hai: Làm nghĩa vụ quốc tế là chiến
lược ngọai giao của từng giai đọan, nó không phải là một nhu cầu
sống còn, một phúc lợi lâu dài của dân tộc vậy tại sao phải long
trọng đưa nó vào phần mở đầu của bản hiến pháp để biến nó thành một
nhiệm vụ mà nhà nước (chính phủ) bắt buộc phải thi hành? Nghĩa vụ
quốc tế bây giờ là cái gì? Và còn phải làm nghĩa vụ quôc tế - tức hy
sinh xương máu Việt Nam cho chủ nghĩa cộng sản bao nhiêu năm nữa?
*****
2) Về Điều 4:
Điều này quy định như sau “Đảng CSVN, đội tiên phong của giai cấp
công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công
nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin
và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.”
Cứ theo quy định của điều khỏan này thì
Đảng CSVN là đảng duy nhất được phép sinh họat chính trị, và độc
quyền lãnh đạo đất nước. Từ đó, những hệ luận của nó sẽ như sau:
Thứ nhất: Không thể có một đảng chính
trị thứ hai tồn tại dưới chế độ hiện hành, tức không thể có chế độ
đa đảng. Do đó các đảng phái khác nếu muốn sống sẽ phải họat động
trong bóng tối như các đảng cách mạng, các hội kín
lật đổ chính quyền Thời Thực Dân Pháp.
Thứ hai: Vì Đảng CSVN là ”lực lượng
lãnh đạo nhà nước và xã hội” cho nên nó mâu thuẫn với Điều 101
quy định quyền hạn của chủ tịch nước “Chủ Tịch Nước là người đứng
đầu nhà nước, thay mặt nước Cộng Hòa XHCN Việt Nam về đối nội và đối
ngọai.” Nguyên tắc của luật là không thể có điều khỏan này mâu
thuẫn với điều khỏan kia. Do đó nếu muốn duy trì Điều 4 thì phải hủy
bỏ Điều 101 và ngược lại. Hoặc giả Điều 101 phải tu chính như sau “Dưới
sự cai trị trực tiếp của Đảng CSVN, chủ tịch nước là một chức vụ có
tính cách nghi lễ và ngọai giao trong việc đại diện cho nước Cộng
Hòa XHCN/VN. Chủ tịch nước không tham dự và việc điều hành đất nước.”
Thứ ba: Từ cổ chí kim tôi chưa từng
thấy một ông vua, một ông tổng thống, thủ tướng, một lãnh tụ nào
ngang nhiên công bố mình có quyền lãnh đạo cả xã hội
như Đảng CSVN ngày nay. Xã hội là một cấu trúc sinh sống quần tụ của
con người trong đó nó bao gồm cả chính quyền. Chính quyền phải nằm
xong một xã hội nào đó. Đảng phái chỉ là một sinh họat của một xã
hội dân chủ. Cấu trúc xã hội bao gồm chính quyền, sinh họat tôn
giáo, sinh họat gia đình, hôn nhân trai gái, sinh họat hội đòan,
sinh họat văn hóa, sinh họat nghệ thuật, tư tưởng, sáng tác v.v..Nó
bao gồm luôn cả truyền thống, tập tục như: thờ cúng tổ tiên, kính
lễ tiên hiền liệt sĩ, anh hùng dân tộc v.v.. Tất cả những sinh họat
này không một chính quyền nào có quyền mó tới dù đó là ông
vua ngày xưa. Câu “phép vua thua lệ làng” còn nằm sờ
sờ trong dân gian và sách vở. Nếu như nhà cầm quyền muốn điển chế
hóa các sinh họat xã hội thì chỉ cần ghi một câu ngắn gọn trong bản
hiến pháp về quyền thành lập các hội đòan như sau: “Các sinh hoạt
hội đòan, đòan thể phải diễn ra trong khuôn khổ luật pháp, không vi
phạm thuần phong mỹ tục và không được kích thích bạo động, thù hận
tôn giáo, chủng tộc.” Quy định như thế là đầy đủ. Khi xác định
trong hiến pháp ” Đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo nhà nước
và xã hội” tức là công khai bộc lộ ý đồ áp đặt một chế độ độc
tài tòan trị còn ghê gớm hơn Tần Thủy Hoàng và Hitler ngày xưa.
*****
3) Về Điều 6:
Điều này nói về vai trò của Lập Pháp tức Quốc Hội như sau “Nhân
dân xử dụng quyền lực nhà nước thông qua Quốc Hội và Hội Đồng Nhân
Dân là những cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân,
do dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân. Quốc Hội và Hội
Đồng Nhân Dân và các cơ quan khác của Nhà Nước đều tổ chức và họat
động theo nguyên tắc dân chủ tập trung.” Nếu hiểu đúng ý nghĩa
của Điều 6, sau khi người dân đã bầu xong Quốc Hội thì quyền hạn của
người dân hòan tòan mất hết: Bởi vì sau khi các anh đã bầu chúng tôi
lên, chúng tôi sẽ làm việc theo nguyên tắc dân chủ tập trung, tức là
quyền thuộc về chúng tôi, các anh không được có ý kiến gì nữa. Kế
đó, tại “cái gọi là Quốc Hội”, sau khi Quốc Hội đã được bầu lên, các
vị gọi là đại biểu quốc hội cũng sẽ ngồi chơi sơi nước hoặc trở về
địa phương mình làm vịệc khác, sáu tháng mới họp một lần. Việc điều
hành Quốc Hội sẽ phó thác cho Ủy Ban Thường Vụ theo nguyên tắc dân
chủ tập trung. Cho nên “cái gọi là Quốc Hội” của nước Cộng Hòa XHCN
Việt Nam là một quốc hội câm, nó là một cái nhà
mồ vằng vẻ, đìu hiu cho nên Dân Oan có kéo đến biểu tình
trước Quốc Hội thì chẳng thấy con ma nào ở đó. Nó không có dân biểu,
thượng nghị sĩ tấp nập ra vô, với đạo quân báo chí đông nghẹt, với
những nghị trình sinh họat bề bộn như tại các nước dân chủ khác trên
thế giới. Có thể nói Điều 6 là điều khỏan quy định quyền hạn của
Quốc Hội quái đản nhất trên thế giới.
*****
4) Về Điều 12:
Điều này quy định như sau “Nhà nước quản lý xã hội bằng pháp luật
và không ngừng tăng cường pháp chế xã hội chủ nghĩa.” Theo quan
điểm luật học thì dường như ở Việt Nam hiện nay có hai thứ luật
pháp. Một thứ luật pháp do Quốc Hội làm và một thứ nữa gọi là “pháp
chế xã hội chủ nghĩa”. Vậy thì cái gọi là “pháp chế xã hội chủ
nghĩa” do ai ban hành? Có phải nó do Đảng CSVN ban hành dưới các
mệnh lệnh, chỉ thị, nghị quyết hay không? Chỉ nội một câu “tăng
cường pháp chế xã hội chủ nghĩa” ghi trong Điều 12 Chương I,
tòan bộ bản hiến pháp hiện hành đều vô hiệu lực, vô giá trị. Bởi vì
tất cả những gì ghi trong bản gọi là hiến pháp này đã là luật lệ tối
cao rồi và không cần bất cứ một thứ pháp chế xã hội chủ nghĩa nào
khác. Nếu có một thứ luật lệ tối cao thứ hai thì bản hiến pháp bị
khai tử.
*****
5)
Điều 30 Chương III nói về Văn Hóa, Giáo Dục, Khoa
Học, Công Nghệ đã quy định như sau “Nhà nước và xã hội bảo tổn,
phát triển nền văn hóa Việt Nam: Dân tộc, hiện đại, nhân văn;
kế thừa và phát huy những giá trị của nền văn hiến các dân tộc (các
sắc tộc) Việt Nam, tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh…”
Nếu một kẻ nào đó có một chút kiến thức luật pháp mà xúi bẩy hoặc
tâng công bậy bạ với Đảng CSVN để viết nên điều khỏan này thì - năm
xưa phải đem chém đầu, còn bây giờ thì phải bắt quỳ gối trước sân
chùa, sân đình để ăn năn sám hối. Bởi vì điều luật này sẽ tạo nên
một sự tranh cãi rất gay go về gía trị văn hóa, đạo đức của dân tộc
Việt Nam: Chỉ có Ô. Hồ Chí Minh là biểu tượng duy nhất về văn hóa,
đạo đức cho dân tộc này hay sao? Còn các Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm, La
Sơn Phu Tử, Ngô Thời Nhiệm, Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Phan Bội Châu
v.v..các vua Lý Thánh Tông, Trần Nhân Tông v.v..đứng ở chỗ nào? Hay
tất cả các vị này đều phải khoanh tay khép nép xếp hàng sau lưng Ô.
Hồ Chí Minh? Ấy là chưa kể hiện nay cuộc đời của Ô. Hồ Chí Minh đang
bị khai quật, đưa ra ánh sáng. Những thi ca, hò vè, ngạo báng, thóa
mạ, chửi bới Ô. Hồ Chí Minh có thể gom lại thành một cuốn tự điển
còn dày hơn là những tài liệu nói về tội ác của Tần Thủy Hoàng năm
xưa. Vậy theo tôi, Đảng CSVN nên hủy bỏ điều luật này đi để linh hồn
Ô. Hồ Chí Minh (nếu có) được thanh thản về gặp Cụ Mác, Cụ Lê theo
đúng di chúc của ông.
*****
6) Điều 31 của Chương III
cũng nói về Văn Hóa, Giáo Dục, Khoa Học, Công Nghệ quy
định như sau: “ Nhà nước tạo điều kiện để công dân phát triển
tòan diện….yêu chế độ xã hội chủ nghĩa, có tinh thần quốc tế
chân chính….”
Nhận xét thứ nhất: Đây lại thêm một
điều khỏan quái đản nữa. Chương V đã có những điều khỏan quy định
quyền lợi và nghĩa vụ của công dân, như thế là đủ rồi. Tại các nước
dân chủ, tự do không một ai có quyền buộc người dân phải theo, phải
yêu, phải quý, một chủ thuyết hoặc một tôn giáo nào. Chuyện yêu chủ
nghĩa, yêu lý tưởng, yêu lý thuyết, yêu tôn giáo này kia là chuyện
riêng tư của mỗi cá nhân và được quyền bất khả xâm phạm. Không một
ai có quyền vặn hỏi và không một chính quyền nào có quyền nhồi sọ,
ép buộc người dân - vì tất cả những thứ này thuộc phạm trù tự
do tư tưởng đã được long trọng ghi trong hiến pháp.
Nhận xét thứ hai: Thế nào là “tinh
thần quốc tế chân chính”? Tại sao là công dân Việt Nam tôi lại
phải có cái tinh thần gọi là “quốc tế chân chính”? Tôi có phải là
một siêu cường hùng mạnh như Mỹ, Nga để can thiệp vào chuyện quốc tế
không? Thế giới muôn đời là một vũ đài đầy tranh chấp, thù hận, xung
đột, lấn chiếm, cá lớn nuốt cá bé, nay bạn mai thù. Nhiều khi tôi
phải đứng ngòai những tranh chấp đó. Mặc kệ bố nó. Quyền lợi của đất
nước tôi là tối thượng, mắc mớ gì tôi phải có tinh thần gọi là “quốc
tế chân chính”? Chuyện này nếu có thì đó là trách nhiệm của Bộ
Ngọai Giao hình thành chính sách đối ngọai khôn khéo cho đất nước,
chứ tại sao lại phải đưa vào hiến pháp? Phải chăng mấy ông muốn nói
“quốc tế vô sản chân chính” mà không dám nói thẳng ra mà chỉ
úp úp, mở mở? Khi soạn thảo hiến pháp thì từng lời từng chữ trong
hiến pháp phải minh bạch, rõ nghĩa. Văn tự trong hiến pháp không thể
mù mờ, hiểu sai nghĩa, hiểu lầm, tối nghĩa, trùng lập, ngọai trừ đây
là văn tự buôn bán của bọn bất lương cố ý lừa gạt người lương
thiện.
*****
7)
Điều 36 Chương III
quy định “Các đòan thể nhân dân, trước hết
là Đòan Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, các tổ chức xã hội các tổ
chức kinh tế, gia đình cùng nhà trường có trách nhiệm giáo dục thanh
niên, thiếu niên và nhi đồng.” Khi đã quy định “các tổ
chức kinh tế, gia đình cùng nhà trường có trách nhiệm giáo dục thanh
niên, thiếu niên và nhi đồng” như thế là quá đầy đủ. Có như
thế thì mới khuyến khích mọi tầng tư nhân thành lập các đòan thể
thanh thiếu niên để phụ giúp quốc gia trong vịêc giáo dục
thanh-thiếu-niên. Thế nhưng lại thêm câu “trước hết là Đoàn Thanh
Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh” thì coi như đòan thể này là
tối thượng và có thể là duy nhất trong việc giáo dục
thanh- thiếu- niên. Chính vì thế mà các đòan thể như Gia Đình Phật
Tử, Thanh-Sinh-Công, Hướng Đạo Sinh, Thanh Niên Thiện Chí, Thanh
Niên Phụng Sự Xã Hội … họ phải chết thôi vì đây là những đoàn thể
phản động không được “hiến pháp” công nhận như Đòan Thanh Niên Cộng
Sản Hồ Chí Minh. Vậy thì Điều 36 Chương III là điều khỏan cực kỳ ác
độc (nói theo ngôn ngữ cộng sản là cực kỳ phản động), triệt tiêu mọi
nỗ lực của tòan dân góp phần của mình với quốc gia trong việc giáo
dục thanh-thiếu-niên.
*****
8) Điều 44 của Chương IV
quy định việc bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa
viết “ Các lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành
với Tổ Quốc và nhân dân, có nhiệm vụ sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ
độc lập, chủ quyền, thống nhất, tòan vẹn lãnh thổ của Tổ Quốc, an
ninh quốc gia và trật tự an tòan xã hội, bảo vệ chế độ xã hội chủ
nghĩa và những thành quả cách mạng, cùng tòan dân xây dựng
đất nước.” Điều khỏan này đặt ra rất nhiều khúc mắc:
Thứ nhất: Vì các lực lượng vũ trang nói
ở đây vừa có nhiệm vụ chiến đấu bảo vệ đất nước, vừa có nhiệm vụ giữ
gìn trật tự, an tòan xã hội cho nên phải hiểu lực lượng vũ trang ở
đây là quân đội và cảnh sát. Dù muốn dù không người lính hay nhân
viên cảnh sát cũng là công dân của một nước. Do đó để quy định nhiệm
vụ chiến đấu bảo vệ đất nước của họ, chỉ cần một điều khỏan quy định
quyền hạn và nghĩa vụ của công dân là đủ, chẳng hạn Hiến Pháp Đệ Nhị
Cộng Hòa 1967, Điều 25 viết như sau “ Mọi công dân đều có nghĩa
vụ bảo vệ Tổ Quốc và chánh thể cộng hòa”. Còn sau đó nhiệm vụ
của quân nhân và cảnh sát phải làm gì thì ghi trong Bộ Quân Luật hay
Sắc Lệnh thành lập ngành cảnh sát...chứ không bao giờ ghi vào hiến
pháp cả. Ghi nhiệm vụ của quân đội và cảnh sát vào hiến pháp là
không biết viết hiến pháp và biến hiến pháp thành một văn kiện tả-
pìn-lù.
Thứ hai: Quân đội chỉ có nhiệm vụ chiến
đấu bảo vệ đất nước chứ không có nhiệm vụ “giữ gìn trật tự, an
tòan xã hội”. Đây là nhiệm vụ của cảnh sát. Khi quân đội phải
đảm trách duy trì an ninh, trật tự xã hội thì đất nước hoặc lâm
nguy, hoặc có đảo chánh, lật đổ hoặc lâm vào tình trạng khẩn cấp,
hoặc xử dụng binh lực để đàn áp các cuộc nổi dậy của nhân dân .v.v..
Thứ ba: Nhiệm vụ bảo vệ đất nước thuộc
quân đội. Nhiệm vụ thi hành luật pháp, giữ gìn an ninh xã hội thuộc
cảnh sát. Nhiệm vụ xây dựng đất nước thuộc về thành phần còn lại của
đất nước bao gồm mọi mặt như: kinh tế, tài chánh, thương mại, nông-
ngư-nghiệp, giáo dục, văn hóa, nghệ thuật, khoa học, an sinh xã hội,
phát triển gia cư, bảo vệ môi trường, chỉnh trang đô thị, y tế công
cộng, bảo hiểm sức khỏe cho công nhân .v.v.. Chỉ thấy các nước cộng
sản, chưa thấy một quốc gia nào ghi vào hiến pháp để giao phó nhiệm
vụ xây dựng đất nước cho quân đội và cảnh sát. Làm như thế là biến
đất nước thành một trại lính và một nhà tù khổng lồ.
Thứ tư: Trong các nước dân chủ và tự
do, quân đội và cảnh sát là hai thành phần của tòan dân, cho nên -
họ cũng như người dân - có nhiệm vụ tôn trọng và bảo hiến pháp,
trong đó thể chế chính trị mà họ đang sinh sống đặt trụ cột trên nền
CỘNG HÒA. Cộng Hòa (Republic) là một thể chế có từ thời Cổ Hy Lạp
trong đó người dân chọn lựa lãnh đạo thông qua những cuộc phổ thông
đầu phiếu. Toàn dân cũng như quốc hội có thể tu chính hiến pháp
nhưng không thể thay đổi nền cộng hòa. Sở dĩ phải ghi điều khỏan này
trong hiến pháp là để tránh cho những thế lực đen tối muốn phá hủy
nền cộng hòa để thiết lập chế độ quân chủ, chế độ độc tài, chế độ
quân phiệt và nhất là chế độ cộng sản. Tuy nhiên tại các quốc gia
dân chủ, tự do, không có điều khỏan nào bó buộc quân nhân và nhân
viên cảnh sát trung thành với bất cứ chủ nghĩa nào. Chủ nghĩa
thuộc phạm trù tư tưởng cho nên có nhiều tranh cãi, người thích chủ
nghĩa này, người thích chủ nghĩa khác. Chủ nghĩa – cao điểm của nó
có thể là món hàng thời trang - nhưng chỉ thời sau một thời gian
ngắn đã lỗi thời, cho nên không thể áp đặt một chủ nghĩa lên bất cứ
ai. Áp đặt một chủ nghĩa lên đầu người khác là triệt hủy quyền tự do
tư tưởng của người ta. Vậy thì điều khoản buộc mọi người, buộc quân
đội và cảnh sát trung thành với chủ nghĩa xã hội hay bất cứ chủ
nghĩa nào khác và ghi nó vào trong hiến pháp là một tội ác, tội
triệt hủy quyền tự do tư tưởng của con người.
Thứ năm: Tại sao buộc quân đội và cảnh
sát phải trung thành với “những thành quả cách mạng” ?
Câu hỏi đặt ra ở đây là thành quả cách mạng là cái gì? Có bao nhiêu
thành quả cách mạng? Bảo vệ những thành quả cách mạng là bảo vệ cái
gì? Chúng ta có thể tạm định nghĩa thành quả cách mạng là một cuộc
khởi nghĩa vũ trang, một cuộc binh biến, một cuộc cướp chính quyền,
một cuộc đảo chính, một cuộc nổi dậy thành công, thay đổi hệ thống
cai trị cũ và đưa đất nước vào một giai đoạn mới với một chính quyền
mới, có thể là xấu hơn hoặc tốt hơn. Ví dụ BS Tôn Dật Tiên
khởi nghĩa vũ trang lật đổ Triều Đình Mãn Thanh thành công và thành
lập Trung Hoa Dân Quốc. Sự thành lập một nước Trung Hoa mới này, phe
Quốc Dân Đảng Trung Hoa gọi là thành quả Cách Mạng Tân Hợi. Đảng
CSVN lợi dụng lúc Nhật đầu hàng, cướp chính quyền quốc gia từ tay Cụ
Trần Trọng Kim và gọi đó là Cuộc Cách Mạng Tháng Tám. Sự thành lập
nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, tiền thân của chế độ cộng sản bây
giờ và người cộng sản gọi đó là thành quả cách mạng. Bất cứ thành
quả của cuộc cách mạng nào cũng nóng hổi lúc ban đầu, rồi khi thời
gian qua đi, nó chỉ còn lại như một biến cố lịch sử ghi dấu bằng
những ngày nghỉ lễ hoặc ngày quốc khánh. Vậy thì “trung thành với
những thành quả cách mạng” là trung thành với cái gì ? Trung
thành với một mớ kỷ niệm cũ? Trung thành với một biến cố lịch sử cũ?
Trong thâm tâm, trong ký ức người cộng sản họ có quyền nuối tiếc vì
đây là niềm hãnh diện, là tình cảm của họ. Thế nhưng khi viết hiến
pháp thì phải nhìn về tương lai. Hiến pháp không phải là một tài
liệu nuối tiếc dĩ vãng, dù là dĩ vãng vàng son. Người sọan thảo hiến
pháp, không phải chỉ viết cho hiện tại mà cho muôn đời con cháu mai
sau. Một bản hiếp pháp hoàn hảo là một bản hiến pháp không bị lạc
hậu, bế tắc theo thời gian, chẳng hạn như hiến pháp Hoa Kỳ. Hiến
pháp là văn kiện thể hiện ý chí tòan dân, nó là mệnh lệnh tối cao
của tòan dân chứ không phải của một tôn giáo, một đảng phái hay một
tổ chức nào - cho nên nó không thể, và không được phép thiên vị
thành tích của bất kỳ đảng phái, tôn giáo, phe phái nào. Cho nên
ghi điều khỏan “trung thành với những thành quả cách mạng”
vào hiến pháp chỉ là một hình thức nuối tiếc dĩ vãng vàng son,
không đúng chỗ, đúng nơi và cần phải hủy bỏ.
Vấn đề hủy bỏ Điều 4:
Mấy lúc gần đây một số các nhà đấu tranh trong nước cũng như một vài
tổ chức ở hải ngọai đã làm kiến nghị thư yêu cầu nhà cầm quyền CSVN
hủy bỏ Điều 4 bản Hiến Pháp 1992 mà chúng ta đang phân tích đây.
Theo quan điểm của các vị này, nếu như Điều 4 bị hủy bỏ thì sẽ tạo
ra tiến trình dân chủ hóa nhịp nhàng, tức là Đảng CSVN không công
khai, nhưng mặc nhiên từ bỏ độc quyền yêu nước từ bỏ độc quyền lãnh
đạo đất nước. Và cứ theo Bản Hiến Pháp Không Điều 4
này thì các đảng phái đối lập sẽ được phép công khai sinh họat hay
ít ra sẽ không còn bị đàn áp như trước nữa. Tuy nhiên câu hỏi đặt ra
ở đây là dù cho Điều 4 có bị hủy bỏ, liệu tiến trình dân chủ có thể
xảy ra, liệu các nhà dân chủ có thể sống yên ổn trong một chế độ mà
những điều khỏan sau đây vẫn còn nằm chình ình trong bản hiến pháp?
-
Mọi nếp
suy nghĩ của tòan dân đều đựơc soi sáng bởi chủ nghĩa
Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh (Lời Nói Đầu)
-
Không ngừng tăng cường pháp chế xã hội
chủ nghĩa. (Điều 12)
-
Cả nước phải noi theo tư tưởng, đạo
đức, phong cách Hồ Chí Minh (Điều 30)
-
Nhà nước tạo điều kiện để công dân
phát triển tòan diện, yêu chế độ xã hội chủ nghĩa, có tinh
thần quốc tế chân chính…(Điều 31)
-
Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh
vẫn tồn tại (Điều 36)
-
Quân đội và cảnh sát vẫn trung thành
và bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa và những thành quả cách
mạng. (Điều 44)
-
Mặt Trận Tổ Quốc vẫn tồn tại (Điều
111)
Do đó một câu hỏi nữa cần được đặt ra: Phải
chăng cần phải vứt bỏ tòan bộ bản hiến pháp này để viết lại một bản
hiến pháp mới cho dân tộc để hoa dân chủ có thể nở trên quê hương
Việt Nam? Và khi một bản hiến pháp mới ra đời như thế thì đó là một
cuộc cách mạng. Nhưng làm thế nào để có một cuộc cách mạng như vậy?
Đây là trách nhiệm, trước hết của các nhà đấu tranh trong nước, kế
đó là khối 3 triệu người lưu vong tại hải ngọai, của đại khối 84
triệu dân và sự thức tỉnh của những người cộng sản đang nắm quyền
lực trong tay.
Kết Luận: Vào Tháng 7,1994 tôi có dịp
tham dự cuộc hội thảo Đấu Tranh Dân Chủ, Tự Do cho Việt Nam do Liên
Minh Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ tổ chức tại Thành Phố Crystal, cạnh Thủ
Đô Hoa Thịnh Đốn. Nơi đây tôi có gặp Tiến Sĩ Walter Boek tác giả hai
cuốn sách How to Establish a Democracy for the One You Now
Have và cuốn The Evolution of A Democracy.
Tiến Sĩ Walter Boek cho biết ông là người giúp các nước Đông Âu sọan
thảo hiến pháp dân chủ khi chế độ cộng sản xụp đổ tại các quốc gia
này. Điều đó cho thấy soạn thảo hiến pháp không phải chuyện dễ dàng,
dù tại một quốc gia khá văn minh như các nước Đông Âu. Tôi không
hiểu mấy ông trong Chính Trị Bộ Đảng CSVN nghĩ gì khi sọan thảo “cái
gọi là hiến pháp” năm 1992 này? Đây là một văn kiện mù mờ, tối
nghĩa, các điều khỏan trùng lập, người sọan thảo không phân biệt
được đâu là những ý niệm căn bản về công lý quốc gia, họat động của
quốc gia và đâu là đạo đức và sinh hoạt của cá nhân; không phân biệt
đâu là những cơ chế hiến định và đâu là những tổ chức phụ thuộc của
các cơ chế hiến định. Nó là một món tả-pín-lù không giống một bản
hiến pháp nào, nếu các chuyên gia luật pháp thế giới đọc được, họ sẽ
cười thối mũi. Nhưng hiển nhiên nó là một Bản Bố Cáo, Bản Yết
Thị treo giữ Chợ Đồng Xuân cho bàn dân thiên
hạ biết chế độ đang áp đặt trên dân tộc Viêt Nam hiện nay là một chế
độ độc tài toàn trị dưới sự thống ngự của Đảng CSVN. Nếu quý ông
trong Chính Trị Bộ vừa ngồi xổm vừa hút thuốc lào vừa nhắm rượu, ăn
thịt chó để viết bản hiến pháp này thì tôi không trách vì họ thuộc
giai cấp bần cố nông răng đen mã tấu, vừa ngu dốt lại vừa tham lam,
hung ác. Nhưng nếu họ được hỗ trợ bởi các luật gia “xã hội chủ
nghĩa” thì các vị trí thức cộng sản này kém cỏi quá. Song cũng có
thể các vị trí thức dưới chế độ cộng sản rất giỏi nhưng vì phục vụ
cho một ông chủ ngu dốt và độc ác cho nên nó mới đẻ ra một quái
thai như thế. Sự tồn tại của “cái gọi là hiến pháp” này là một thảm
họa cho dân tộc và chúng ta cầu mong nó sớm chết đi. Và khi nó đã
chết đi, chắc chắn chúng ta - tôi muốn nói tòan dân - cần phải viết
lại một bản hiến pháp mới cho đất nước. Tôi có thể cam đoan với quý
vị, tại nơi hải ngọai này sẽ có cả trăm luật gia lưu vong lỗi lạc
của Miền Nam trước đây, có khả năng phụ giúp các nhà lãnh đạo mới
trong việc sọan thảo một bản hiến pháp hòan hảo, không phải cho thế
hệ hiện tại mà cho nhiều thế hệ mai sau của đất nước Việt Nam.
Sau
hết, những gì tôi viết ra ngày hôm nay có thể làm đau lòng những
người cộng sản. Thế nhưng vì tiền đồ của dân tộc, vì hạnh phúc của
con người Việt Nam tôi phải viết. Nhưng tôi không viết bằng lòng thù
hận và nuôi dưỡng thù hận. Để chứng tỏ điều đó tôi xin ghi lại ở đây
bài thơ Trên Quê Hương Tôi - sáng tác năm 1980 tại
Trại Tù Hà Tây:
Văn
tôi không hay lời thơ tôi không đẹp.
Nhưng tình tôi chân thành tha
thiết,
Của con tim và của năm tháng u
buồn.
Ai hỏi tôi mong ước gì hơn ?
Tôi chỉ muốn quê hương mình đẹp
mãi.
Bao nhiêu năm chiến tranh hung tàn
quá.
Phá tim người và phá cả quê ta.
Đạn bom bay trên khắp mọi nhà.
Tình đồng loại đồng ca trên xác
chết !
Tôi muốn quên và quên cho hết.
Chỉ giữ gìn lại chút tin yêu.
Rằng đất nước này không phải của
ai.
Của tất cả và của bốn ngàn năm
lịch sử.
Rằng không một ai có quyền cướp
nó.
Trả thương yêu và nhân ái lại
cho đời.
Quê hương ta từ thuở xa xôi.
Đã đứng vững và ngày nay vẫn đẹp.
Hò ơi !
Ai qua đền Vạn Kiếp ?
Ai xuôi nước Nhị Hà ?
Ai về qua Sông Cửu ?
Gánh lúa vàng nặng trĩu trên vai.
Hò lơ điệu hát buông dài.
Nhớ thương đất nước chẳng phai
trong lòng!
Đào Văn Bình
(Viết
trong Mùa Lễ Thanksgiving 2007 tại Hoa Kỳ)
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên Facebook
0 nhận xét:
Đăng nhận xét