Phân tích
* Tha hoá : là biến đổI thành cái khác. Trong truyện Chí Phèo, tình
trạng con ngườI bị tha hoá có thể hiểu ở hai phương diện. Một là không
được sống như bản chất ngườI của mình: Chí Phèo vốn là một nông dân
lương thiện mà phảI sống như một con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Hai là
những sản phẩm do mình tạo ra lạI trở thành xa lạ, thậm chí thù địch vớI
chính mình: những ngườI nông dân như Chí Phèo đã xây dựng nên làng Vũ
ĐạI cần lao và lương thiện, nhưng cái làng ấy không chấp nhận Chí Phèo
quay về, thậm chí còn thù ghét và sợ hãi anh (khi Chí Phèo chết, cả làng
cảm thấy mừng rở).
* Bi kịch : ở đây chỉ con ngườI rơi vào một
tình huống bi thảm, không lốI thoát, nhưng ngườI ta chỉ cảm thấy tình
huống đó khi ý thức được. Chí Phèo tuy bị tha hoá từ lâu, nhưng trước
khi gặp thị Nở, anh sống triền miên trong những cơn say và chưa thấy
mình khổ, nghĩa là chưa thật sự có bi kịch nộI tâm. Cho đến lúc bị ốm,
gặp thị Nở, Chí Phèo tỉnh ra, mớI ý thức được tình trạng tha hoá của
mình và bi kịch bắt đầu diễn ra trong đờI sống nộI tâm của anh.
* a.Giá trị tố cáo hiện thực – nhât vật bá Kiến:
* Trong truyện Chí Phèo, Nam Cao có phân tích các quan hệ xã hộI nông
thôn miền Bắc nước ta trước Cách mạng tháng Tám 1945. Quan hệ đó gồm hai
mâu thuẫn :
o Mâu thuẫn thường xuyên trong nộI bộ bọn cường
hào, địa chủ thống trị. Bọn chúng như một đàn cá tranh mồi. MồI thì ngon
và bè nào cũng muốn ăn, do đó, chúng luôn luôn rình cơ hộI để trị nhau,
muốn cho nhau lụn bạI để cườI lên đầu lên cổ nhau. Mâu thuẫn khá phổ
biến, gay gắt ngày có liên quan đến số phận những binh Chức, Năm Thọ,
đặc biệt là Chí Phèo.
o Mâu thuẫn giai cấp đốI kháng giữa bọn
địa chủ cường hào thống trị vớI ngườI nông dân lao động bị áp bức bóc
lột được tác giả tập trung thể hiện một cách sâu sắc.
* Nhân
vật tiêu biểu cho gia cấp thống trị là bá Kiến được Nam Cao vạch trần bộ
mặt tàn ác, xấu xa của hắn. Đây là một tên cường hào cáo già trong
“nghề” thống trị dân đen, được khắc hoạ qua những chi tiết ngoạI hình
thật độc đáo, từ giọng quát rất sang, lốI nói ngọt nhạt đến cái cườI Tào
Tháo. Bằng cách để nhân vật độc thoạI, tự phơi ra những tính toán, thủ
đoạn, âm mưu thâm độc trong việc đàn áp, thống trị tầng lớp nông dân,
tác giả đã lột trần bản chất gian hùng của bá Kiến : mềm nắn rắn buông,
sợ kẻ cố cùng liều thân, bám thằng có tóc, một ngườI khôn ngoan thì chỉ
bóp đến nửa chừng, ngấm ngầm đẩy ngườI ta xuống sông, nhưng rồI lạI dắt
nó lên để nó đền ơn… Bản chất gian hùng ấy của bá Kiến tập trung đầy đủ
trong cái cách đốI xử của hắn vớI Chí Phèo.
b.Giá trị nhân đạo – nhân vật Chí Phèo :
* Trước hết, Chí Phèo là một sản phẩm của tình trạng áp bức bóc lột ở
nông thôn nước ta trước Cách mạng tháng Tám 1945. Đó là hiện tượng ngườI
lao động lương thiện bị đẩy vào con đường lưu manh dần dần bị tha hoá.
Vì hờn ghen vớ vẫn. Lí Kiến đẩy anh canh điền vào nhà tù. Nhà tù thực
dân đã tiếp tay lão cường hào thâm độc để giết anh chết phần “ngườI”
trong con ngườI Chí Phèo, biến Chí thành Phèo, biến ngườI nông dân lương
thiện thành quỷ dữ. Chi tiết kết thúc tác phẩm đầy ngụ ý, biết đâu lạI
chẳng có một “Chí Phèo con” bước từ cái lò gạch cũ vào đờI để “nốI
nghiệp bố” Hiện tượng Chí Phèo chưa thể hết khi xã hộI tàn bạo vẫn không
cho con ngườI được sống hiền lành, tử tế, vẫn còn những ngườI dân lương
thiện bị đẩy vào con đường lưu manh, tộI lỗi. Sức mạnh phê phán, ý
nghĩa điển hình của hình tượng Chí Phèo chính là vạch ra được cái quy
luật tàn bạo, bi thảm này trong cái xã hộI tốI tăm của nông thôn nước ta
thờI đó.
* Nam Cao đã cho thấy tất ca nỗI thống khổ ghê gớm
của nhân vật Chí Phèo. NỗI thống khổ đó không phảI là không nhà không
cửa, không cha không mẹ, không họ hàng thân thích… mà chính là Chí Phèo
bị xã hộI vằm nát cả một mặt ngườI, cướp đi linh hồn ngườI, phảI sống
kiếp sống tốI tăm của con vật lạ. Đó chính là nỗI thống khổ của cá thể
sinh ra là ngườI nhưng lạI không được làm ngườI và bị xã hộI từ chốI,
xua đuổI. Tình trạng bi thảm này được tác giả minh chứng trong đoạn mở
đầu giớI thiệu một chân dung, một tính cách “hấp dẫn”, vừa hé cho thấy
một số phận bi đát. Dù say rượu đến điên khùng, Chí Phèo vẫn như cảm
nhận thấm thía “nông nỗI” khốn khổ của thân phận mình. Anh chửI trờI,
chửI đờI rồI chuyển sang chửI tất cả làng Vũ ĐạI, cuốI cùng anh chửI
thằng cha con mẹ nào đẻ ra cái thằng Chí Phèo. Không ai chửI lạI anh vì
rất đơn giãn là không ai coi anh như con người.
* Nam Cao có
vài cái nhìn đầy chiều sâu nhân đạo khi đi vào nộI tâm nhân vật để phát
hiện và khẳng định bản chất lương thiện của những con ngườI khốn khổ.
Chí Phèo đến vớI thị Nở trong một đêm trăng say rượu. Như điều kì diệu
là thị Nở không phảI chỉ khơi dậy bản năng ở gã đàn ông say, mà lòng yêu
thương mộc mạc chân thành, sự chăm sóc giản dị của ngườI đàn bà khốn
khổ ấy đã làm thức tỉnh Chí Phèo. Trong tâm hồn tưởng chừng như chai đá
thậm chí bị huỷ hoạI của Chí Phèo, phần bản chất lương thiện ngày thường
bị lấp đi vẫn le lói một ánh sáng lương tri, sẽ bừng sáng lên lúc gặp
cơ hội. Lúc được thị Nở chăm sóc, Chí Phèo thật sự ngạc nhiên vì xưa
nay, nào có thấy ai tự nhiên cho cái gì, mà hắn phãi doạ nạt hay là giật
cướp mớI có được. Lần đầu tiên khi tỉnh giấc, anh bâng khuâng nghe
tiếng chim hót (…) tiếng cườI nói của những ngườI đi chợ, thì niềm ao
ước có một gia đình nho nhỏ trỗI dậy trong lòng anh. Nam Cao viết : “…
hắn có thể tìm bạn được, sao lạI chỉ gây kẻ thù ? (…) Hắn thèm lương
thiện, hắn muốn làm hoà vớI mọI ngườI biết bao!”
* Còn thị Nở,
một ngườI phụ nữ bị ngườI làng xa lánh như tránh một con vật nào rất
tởm, khi được yêu thương thì tình yêu làm cho có duyên, chị biết lườm,
biết thẹn thùng, tiếng “vợ chồng” thấy ngường ngượng mà thinh thích. Nam
Cao tự hỏI : “Đó vẫn là điều mong muốn âm thầm của con ngườI khốn nạn
ấy chăng?”
* VớI một tình cảm nhân đạo sâu sắc, Nam Cao đã phát
hiện phần sâu kín đang âm ỉ cháy trong tâm hồn của kẻ bị tha hoá là Chí
Phèo, của kẻ u mê là thị Nở : họ luôn tha thiết mong được thương yêu.
được cảm thông và được sống hoà nhập vớI mọI người.
* Nhưng con
đường trở lạI làm ngườI lương thiện vừa mở ra trước mắt Chí Phèo bị
chặn đứng lại. Bà cô của thị Nở dứt hoát không cho cháu bà đâm đầu đi
lấy một thằng không cha. Ai lạI đi lấy thằng chỉ có một nghề là rạch mặt
ra ăn vạ. Bà ta cũng giống như mọI ngườI, quen coi Chí Phèo là “ con
quỷ dữ” từ lâu rồi. Thế là Chí Phèo bị rơi vào một bi kịch tâm hồn đau
đớn, bi kịch của con ngườI không được nhận làm người. Ngay trong phút
giây tuyệt vọng đó, anh xách dao đến nhà Bá Kiến, không chỉ vì say mà
chủ yếu vì lòng căm thù vẫn âm ỉ lâu nay trong đầu óc u tốI của anh giờ
đây đã bừng lên. Những lờI lẽ cuốI cùng của Chí Phèo bộc lộ tất cả bi
kịch nộI tâm đau đớn đó : “Tao muốn làm ngườI lương thiện (…) Không đựơc
! Ai cho tao lương thiện ? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai
trên mặt này? Tao không thể là ngườI lương thiện được nữa. Biết không
!”. Sau khi đâm chết Bá Kiến, Chí Phèo chỉ còn một cách là tự sát. Thế
là trước đây, để bám lấy sự sống, Chí Phèo đã từ bỏ nhân phẩm, bán linh
hồn cho quỷ; giờ đây ý thức về nhân phẩm thức dậy, linh hồn đã trở về,
Chí Phèo lạI phảI tự huỷ diệ cuộc sống của mình.
c.Giá trị nghệ thuật :
Chí Phèo là một tác phẩm xuất sắc, thể hiện nghệ thuật viết truyện độc đáo cùa Nam Cao.
* Trước hết là cách xây dựng nhân vật điển hình. Bá Kiến, Chí Phèo vừa
tiêu biểu cho những loạI ngườI có bề dầy trong xã hộI, vừa là những cá
tính độc đáo và có sức sống mạnh mẽ. Tâm lí nhân vật được miêu tả thật
tinh tế sắc sảo, tác giả có khả năng đi sâu vào nộI tâm để diễn tả những
diễn biến tâm lí phức tạp của nhân vật.
* Cách dẫn dắt tình
tiết toàn truyện thật linh hoạt, không theo trật tự thờI gian mà vẫn
rành mạch, chặt chẽ, lôi cuốn : cảnh Chí Phèo trở về làng, lai lịch Chí
Phèo, cảnh Chí Phèo gây sự, nằm vạ ở nhà Bá Kiến, từ tên cường hào bá
Kiến dẫn tớI các tên sừng sỏ khác ở làng Vũ ĐạI, rồI Chí Phèo biến thành
tay chân đắc lực cho Bá Kiến, bị tha hoá…
* Ngôn ngữ thật tự
nhiên sống động, khẩu ngữ được sử dụng nhuần nhị, mang hơi thở của đờI
sống. Ngôn ngữ kể chuyện vừa là ngôn ngữ tác giả, có khi vừa là ngôn ngữ
nhân vật.
* Giọng văn biến hoá, không đơn điệu. tác giả như
nhập vai vào từng nhân vật, chuyển từ vai này sang vai khác một cách
linh hoạt, tự nhiên.
III. Kết luận:
-
Tác phẩm Chí Phèo mang giá trị nhân đạo sâu sắc, thể hiện tấm lòng yêu
thương, trân trọng của Nam Cao đốI vớI những ngườI khốn khổ.
-
Chí Phèo còn là tiếng kêu cứu thiết tha của những ngướI bất hạnh. Hãy
bảo vệ và đấu tranh cho quyền được làm ngườI của những con ngườI kương
thiện. Họ phảI được sống và sống hạnh phúc, không còn những thế lực đen
tốI của xã hộI đẩy họ vào chổ cùng khốn, bế tắc, đầy bi kịch xót xa…
Phân tích nhân vật Chí Phèo tác phẩm cùng tên của Nam Cao để làm nối bật bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người của Chí Phèo.
A-GỢI Ý CỤ THỂ
(1) Chí Phèo là một tấn bi kịch của một người nông dân nghèo bị tha hóa
trong xã hội cũ. Đó là một con người cụ thể. Bản chất của Chí Phèo là
một con người lương thiện, luôn muốn sống lương thiện nhưng lại bị xã
hội lúc bấy giờ biến thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại.
(2) Bi
kịch này bắt đầu diễn ra trong nội tâm Chí Phèo khi hắn gặp Thị Nở với
“bát cháo hành”. Chính tình yêu Chí Phèo - Thị Nở đã đánh thức con người
lương thiện của hắn. Hay nói cách khác chính sự xuất hiện Thị Nở đã cứu
Chí Phèo thoát khỏi tấn bi kịch dù trong phút chốc.
(3) Ý
nghĩa khái quát của nhân vật Chí Phèo. Chí Phèo là đại diện cho bi kịch
của người nông dân bị tha hóa dưới xã hội cũ. Mặc dù thế ở họ luôn âm ỉ
một sự phản kháng mãnh liệt, một khát vọng rất đẹp: Tìm về lương thiện.
(4) Đoạn văn miêu tả diễn biến tâm lí (sắc sảo nhất) nhân vật Chí Phèo
là đoạn từ “khi Chí Phèo mở mắt thì trời đã sáng…đói rét và ấm no”.
-
Một lần hắn tỉnh. Những thanh sắc cuộc sống “mặt trời chắc đã cao”,
“tiếng chim ríu rít” lại hiện lên mặc dù hắn đang ở trong cái lều ẩm
thấp. Lần đầu tiên hắn tỉnh, và cũng là lần đầu tiên hắn có những rung
động với trước cuộc sống. Hắn nghe “tiếng cười nói của những người đi
chợ”, “nghe tiếng thuyền chài gõ mái chèo đuổi cá”.
- Rồi những kỉ
niệm xưa lại hiện về. Có lần hắn ước ao “một gia đình nho nhỏ. Chồng cày
thuê cuốc mướn, vợ dệt vải…mặc dù chỉ là mơ hồ.
- Từ đấy hắn cảm thấy buồn cô độc.
+ Cái diễn biến tâm lí của một kẻ từ lưu manh đang hướng về lương thiện.
Hình tượng nhân vật Bá Kiến.
(5) Bá Kiến là một nhân vật điển hình cho tầng lớp địa chủ, cường hào ở
nông thôn thời bấy giờ: độc ác, tìm mọi cách để bóc lột lường gạt nông
dân, sẵn sàng cấu kết với nhau để bóc lột người nghèo, nhưng cũng tìm
cách xâu xé, hãm hại nhau.
(6) Bá Kiến đối xử với Chí Phèo hết
sức nham hiểm, tàn nhẫn, khi thì dọa nạt, khi thì mềm mỏng ngọt ngào.
Chính hắn đã biến Chí Phèo từ một con người lương thiện trở thành lưu
manh. Cũng chính hắn cũng biến Chí Phèo trở thành một tên tay sai đắc
lực cho hắn tiêu diệt Đội Tảo đe dọa dân làng Vũ Đại…
Cách tổ chức, dẫn dắt tình tiết của tác giả trong truyện Chí Phèo.
Chí Phèo là một đưa con rơi, ra đời trong cái lò gạch cũ, bị người nhặt
rồi đi khắp nơi. Khi lớn lên làm canh điền trong nhà Bá Kiến lại bị vợ
ba Bá Kiến gọi lên “bóp chân”; Bá Kiến sanh ghen đưa đi tù. Trở về làng
Vũ Đại Chí Phèo lại trở thành “con quỷ dữ của làng “Vũ Đại” tác oai tác
quái dân lành. Chí Phèo chìm trong cơn say, chỉ có một lần hắn tỉnh thật
sự vào một buối sáng (đã được Thị Nở đánh thức). Nhưng rồi tình yêu bị
đổ vỡ. Bế tắc, đi tìm lương thiện, hắn giết Bá Kiến rồi tự giết mình.
Chí Phèo chết nhưng chưa hết truyện. Thị Nở “nhìn nhanh xuống bụng” và
“và thoáng hiện ra cái lò gạch cũ”. Một Chí Phèo con sắp ra đời.
Cách sắp xếp khá tinh tế độc đáo. Cứ mỗi lần Chí Phèo ngoi lên thì lại
bị cuộc đời này đè xuống. Khiến người đọc phải theo dõi liên tục không
thể rời được.
Giọng điệu kể chuyện của tác phẩm Chí Phèo: Tác giả đã
nhập vai các nhân vật của mình hết sức nhuần nhuyễn. Nhiều đoạn là lời
kể của tác giả nhưng người đọc có cảm tưởng như những đoạn bộc bạch, độc
thoại nội tâm của nhân vật.
Bài giải của bạn: saodoingoi_7589 10:03:14 Ngày 07-12-2007
Trong truyện ngắn Chí Phèo , quá trình bị cự tuyệt quyền làm người thật
ra đã bắt đầu từ lâu, diễn ra đồng thời với quá trình bị tha hoá:Tiếng
chửi ngay từ đầu tác phẩm đã thể hiện điều đó.Chí cất lên tiếng chửi để
người ta đáp lại mình nhưng không ai đáp lại cả ,bởi họ không chấp nhận
hoặc không muốn dây với thằng say rượu, kẻ lưu manh,1thằng cố liều thân
như hắn. Tiếng chửi là khao khát được giao tiếp với đời dù là hình thức
giao tiếp hạ đẳng nhất .nhưng nó lại không được ai đáp lại cả.Nhưng phải
từ khi gặp Thị Nở, tức là từ khi Chí Phèo thức yỉnh, bi kịch mới thật
sự bắt đầu. Sau khi gặp Thị Nở, Chí Phèo dược tập trung miêu tả qua tâm
trạng bi kịch . Đó là 1 buổi sáng thật trong lành ,bao nhiêu âm thanh êm
đềm ,bình dị , thân thiết đã dội vào lòng thức tỉnh của con người trong
Chí Phèo . Tất cả những hình ảnh ,âm thang ấy gợi nhắc nhưng giấc mơ xa
xôi 1 thời (căn nhà nhỏ, chồng cuốc mướn, vợ dệt vải)đã làm CP cảm thấy
cô độc, nhất là sợ cô độc khi đã già yếu . Như vậy , tình yêu thương
mộc mạc ,chân thành của TN, người đàn bà đã đánh thức cái bản chất lương
thiện của CP thức tỉnh , sau bao ngày chìm đắm trong cơn say ,sau bao
ngay hung dữ , hoang dại như 1 con thú dưới hình người . Những âm thanh
bình thường , quen thuộc hôm nay bông vang động, sâu xa trong CP trở
thành tiếng gọi của sự sống , của cuộc đời lương thiện vẳng đến dôi tai
lần đầu tỉnh tấovf nhìn lại quá khứ xa xôi , đau khổ, tương lai đói rét
ốm đau và cô độc mới nhận ra tình trangj tuyệt vọng của thân phận mình.
Chi tiết bát cháo hành .
CP ngạc nhiên ,xúc động khi TN bê bát cháo hành sang cho CP.Hương vị
cháo hạng là hương vị của tình yêu chân thành, hạnh phúc giản dị mà to
lớn ,có thật lần đầu tiên dành cho hắn . CP lại biết khóc, biết cười như
một con người. CP rưng rưng. Nếu không còn khả năng khóc, CP không còn
khả năng lương thiện, nghĩa là lương tri đã chết hẳn trong Chí.Sống
trong làng Vũ Đại khô héo tình người , giọt nước mắt tronh Chí tưởng đã
khô cạn . Hoá ra nó chỉ bị vùi lấp . Trong sâu thẳm lòng Chí ,nó vẫn còn
cháy len lỏi , âm thầm.Chính vì vậy, CP hồi hộp đượ nhận trở lại cái
hạnh phúc bằng phẳng của con người lương thiện . CP tin TN sẽ mở đường
cho hắn .Nhưng khi TN đột ngột '' trở mặt'' , CP ban đầu chưa hiểu vì CP
đang say với nguyện ước làm người . Khi chợt nhận ra, CP vơ rượu uống
nhưng càng uống càng tỉnh và hắn càng thấm thía nỗi đau thân phận con
người,càng thấm thía tội ác đã cướp đi quyền làm người của mình , cướp
đi cả bộ mặt lẫn tâm hồn người nên thay vì đến nhà TN , CP đến nhà BK vì
lòng căm thù bấy lâu nay cháy bùng lên làm cho CP vô cùng tỉnh táo .
Hành động này quá bất ngòq với BK , với cả lang Vũ Đại . Ai cũng coi đây
là vụ giết người dữ dội của con quỷ dữ CP. Trước đây để tồn tại , CP đã
bán linh hồn đi cho quỷ dữ nên mọi người đã quen coi CP là quỷ dữ ,
nhưng hôm nay tâm hồn nhười đã trở về, mọi người cũng không nhận ra.
Một CP tỉnh đã giết chết 1 CP say . CP bằng xương , bằng thịt đã chết
nhưng còn lại trong lọng người đọc là CP đòi quyền sống , đang dõng dạc
đòi làm người lương thiện. Như vậy, khi ý thức nhân phẩm đã trở về , CP
không bằng lòng sống như trước nữa . Và CP chết trong bi kịck đau đớn ,
chết trên ngưỡng cửa trở về cuộc sống . Đây khong thể là hành động lưu
manh mà là sự vùng lên tuyệt vọng của người nông dân khi thức tỉnh cuộc
sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét