PR (Public Relations) là 'quan hệ (với) công chúng' hay
'giao tế cộng đồng. Nói ví von, nó giống như trang điểm cô dâu, tạo hình
ảnh đẹp nhất cho khách hàng của nó trong điều kiện cho phép. Ở các nước
đang phát triển, báo chí và PR được xem như hai thế lực đối đầu nhau.
PR có mục đích phần nào giống quảng cáo nhưng không
phải quảng cáo. Thứ nhất, trong quảng cáo, thông điệp gửi đi được kiểm
soát dễ dàng (một tổ chức/doanh nghiệp có quyền quyết định thời điểm,
nội dung và cách thức thông điệp quảng cáo được phát đến công chúng).
Còn trong PR, người ta phải lệ thuộc báo chí, phải làm sao để nhà báo
đăng tải những thông tin mình cần gửi đến công chúng. Thứ hai, quảng cáo
được công chúng nhìn nhận như là một hoạt động tự quảng bá. Với PR, khi
thông điệp xuất hiện trên báo đài, nó mang giá trị đáng tin cậy hơn rất
nhiều.
PR chuyên nghiệp ra đời ở Mỹ vào năm 1900, “nở rộ” vào
thời hậu Thế chiến II. Những ngày đầu, PR ra đời nhằm tạo cầu nối thông
tin trung thực giữa các tổ chức (thương mại hoặc phi thương mại) với
công luận.
Qua thời gian, PR bị lợi dụng và biến tướng. Ngày nay,
bên cạnh những hoạt động PR chân chính là hàng loạt chiến dịch lừa dối
dư luận. Họ thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nhưng có thể tóm gọn trong bốn
nhóm: kiểm soát dòng chảy thông tin, kiểm soát thiệt hại (như trong
trường hợp trên), thêu dệt thông tin và tung hỏa mù thông tin. Chiến
lược và chiến thuật cũng theo đó mà đa dạng. Từ tương đối rõ ràng và
minh bạch như thông cáo báo chí, tổ chức sự kiện, cung cấp thông tin cho
báo giới đến tinh vi như tung tin đồn, đóng vai chuyên gia về lĩnh vực
nào đó và hơn thế nữa…
Ví dụ, một công ty dầu bị tòa buộc phải tạo ra một nơi
khu trú cho các sinh vật bị đe dọa trên các vùng họ khai thác. Thay vì
im lặng thực hiện bản án, công ty này mở một chiến dịch quảng bá quy mô
với hàng loạt bức tranh tuyệt đẹp mô tả một mỏ dầu hòa quyện cùng thiên
nhiên dưới ánh trăng, không quên vài dòng chữ mô tả mình chăm lo các vấn
đề môi trường đến mức nào. Gần đây nhất, nhiều tập đoàn kinh tế giàu có
(thường là gây ô nhiễm nhiều nhất) lại tạo ra những nhóm bảo vệ môi
trường trá hình hoạt động dưới nhiều dạng thái, thông thường là dưới
dạng các cơ quan nghiên cứu, giáo dục vì cộng đồng, do cộng đồng. Nhưng
thực chất đó là những nơi người ta được tài trợ hậu hĩ để thực hiện
những nghiên cứu mà báo cáo kết quả được viết trước, thực nghiệm tiến
hành sau.
Những tổ chức nói trên lợi dụng điều này tung ra những “báo cáo khoa học” mà thực chất là cuộc hôn phối
tinh vi giữa khoa học thực thụ với những nghi vấn môi trường còn bỏ
ngỏ. Dĩ nhiên, những “công trình” này, khi được công bố qua báo chí, chỉ
có lợi cho những người bỏ tiền đứng sau đó.
Vấn đề nằm ở chỗ dưới áp lực khách hàng - thượng đế,
liệu những chuẩn mực đạo đức đó có được duy trì hay không? Nói theo dân
gian, khi cái “thực” chưa vững, liệu cái đạo có “vực” nổi hay không? Don
Bates, một chuyên gia PR nổi tiếng, thừa nhận trong một bài viết về vai
trò PR trong lịch sử: “Có lẽ sẽ không bao giờ có một cơ chế (đạo đức)
hiệu quả nào để canh chừng hoạt động PR”.
Nhưng có một thiết chế làm được việc đó - chính là báo
chí. Với những biến tướng kể trên, ở các nước đang phát triển, báo chí
và PR được xem như hai thế lực đối đầu nhau, như “nhà thờ” và “nhà nước”
một thời ở châu Âu
PR là nghề lấy lòng công chúng cho những mục đích
riêng của một công ty, tổ chức. Muốn lấy lòng công chúng, trước hết phải
lấy lòng báo chí hoặc qua mặt báo chí hoặc cả hai. Một cuộc khảo sát
trong giới doanh nghiệp cho thấy “có quan hệ tốt” với báo chí và cơ quan
chức năng là yếu tố được mong đợi hàng đầu. Nhưng báo chí có một sứ
mạng khác: phục vụ lợi ích quốc gia/dân tộc của công chúng.
Dĩ nhiên, không phải mục đích tư nhân nào cũng xấu.
Người tiêu dùng chắc chắn cần được cập nhật thông tin về những mặt hàng
mới - qua quảng cáo hay tin bài trên báo chí. Cũng vậy, một công ty
trích lợi nhuận để xây dựng một trường học hay một cây cầu nhỏ cho cộng
đồng địa phương, cho dù là để tạo một hình ảnh đẹp về mình, vẫn là điều
đáng để nhân rộng.
Nhưng trong bất cứ tình huống nào, nhà báo cũng không
thể dễ dãi với PR. Công chúng cần những tin bài phản ánh đúng bản chất
sự kiện hay sản phẩm, chứ không phải các thông cáo báo chí - họ cần nhà
báo để xác minh những thông tin này. Tạo mối quan hệ tốt với PR có thể
là một điều cần thiết nhưng luôn cần một sự cảnh giác cao độ. Chỉ như
thế, giới PR mới thật tâm tôn trọng báo chí và làm việc một cách cẩn
trọng, có trách nhiệm hơn.
(Theo Tuổi Trẻ)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét