Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012
Thế nào là một tư tưởng chỉ đạo
11:20
Hoàng Phong Nhã
No comments
Chỉ đạo là chỉ đường, chỉ hướng đi theo những gì mình
thấy một cách thẳng thắng, với sự chân thật từ chân tâm của mình, không
vì lợi riêng cho mình hay gia đình phe nhóm của mình.
Tư tưởng chỉ đạo cần phát ra với Tâm Từ Bi, lòng thương người, muốn cho người thoát khổ, với một tình thương bao la rộng lớn và không có thành kiến chủ quan, hay không có định kiến lẫn phê phán.
Người có tư tưởng chỉ đạo phải có một cái nhìn bao quát, hiểu biết hoàn cảnh và môi trường sống. Có nghĩa là phải hiểu tất cả nguyên nhân đưa con người hay dân tộc đi đến ngõ bí, đường cùng.
Sự chân thật và lòng thương yêu không chưa đủ, mà phải quả cảm để nói lên những gì mình nghĩ, mình thấy, mình biết. Như thế thì muốn phổ biến tư tưởng chỉ đạo phải vượt chướng ngại lớn nhất của nhiều nhân tài trên thế giới, là sự sợ hãi.
Sự sợ hãi chỉ có khi ta còn sợ mất, mất tiền, mất danh, mất cảm tình, mất bạn, mất đồng minh, sợ bị phê phán, sợ bị hiểu lầm, sợ bị chụp mũ, sợ bị ghét, bị khinh, vân vân...
Nếu ta đã buông bỏ thì tại sao lại sợ mất. Ta chỉ sợ mất khi cái Muốn tai hại hiện hữu. Khi cái Muốn mất thì ta buông bỏ một cách thật sự, thì cái sợ tự nhiên biến mất.
Ta chỉ đối diện cái sợ khi ta còn muốn, còn sợ mất. Ta buông, ta rũ sạch thì trong một sát na hay hơn nữa là trong tíc tắc, ta có khả năng làm, viết, nói những gì ta phải làm viết và nói nhằm đem hữu lợi cho tha nhân, cho dân tộc.
Cái gì mới mẻ phù hợp với hiện tại và tương lai thì sẽ có nhiều lực yểm trợ, trong đó có nhân lực, thần lực, và thiên lực yểm trợ. Các vị luôn luôn hiện diện và yểm trợ ta từng giây từng phút khi ta tỉnh thức và giác ngộ.
Các nguồn lực sẽ dang ra xa khi ta yếu đuối, giận hờn, buồn bã vì lúc đó ta chỉ quan tâm đến cái ta hèn mọn với đầy sự vị kỷ thấp hèn.
Muốn giúp cho tha nhân, muốn đóng góp vào sự tồn vong của đất nước, hạnh phúc của nhân loại, ta phải vượt lên cái Ngã, sự sợ hãi, sự yếu đuối.
Khi vượt sợ hãi thì chưa làm đã thấy thành công, chưa đi đã thấy tiến, chưa nói đã có người nghe. Còn hướng vào tự ái hèn mọn của cá nhân thì ta chưa làm đã thất bại, có nói cũng chẳng ai nghe. Dù là lời ngon tiếng ngọt, bao trùm bằng bao từ ngữ yêu người, yêu nước, yêu nhân loại.
Muốn đóng góp cho đất nước cho nhân loại, điều kiện tiên quyết là ta phải là con người thật. Ta đừng trùm vào người áo mão, chức quyền hay chức phận để che đậy cái ta thật sự.
Tóm lại, nếu còn đóng tuồng đóng kịch hay còn là kịch sĩ thì ta không nên chỉ đường dẫn lối cho ai, vì vẫn còn chưa nhận diện được chính mình, và vẫn chưa chấp nhận con người thật của mình.
Mọi người trên mặt đất đều bình đẳng như nhau. Nếu ta còn nhìn người hay nhìn ta qua cấp bằng, cấp bậc chánh trị, văn hóa, hay tôn giáo thì thật tiếc thay cho sự mù quáng của ta. Sự mù quáng càng kéo dài, ta càng uổng phí cho kiếp người của mình.
Hãy đập vỡ cái tôi cho màn u minh bị phá tan, cho ánh sáng của Đuốc Tuệ soi rọi tâm thức ta để ta có thể đóng góp cho con đường sáng chung cho nhân loại. Để trước hết nước Việt Nam ta được quật khởi, Rồng Thiêng được vung mình với minh châu rực rỡ.
Càng có nhiều người tu học, càng có nhiều người cùng thấy chung một con đường, một tư tưởng chỉ đạo thì các Thiên lực, Nhân lực, Thần lực sẽ đưa nước Việt Nam ta thoát khỏi phận nhược tiểu để lớn mạnh ngang hàng với các quốc gia trên thế giới.
Tư tưởng chỉ đạo cần phát ra với Tâm Từ Bi, lòng thương người, muốn cho người thoát khổ, với một tình thương bao la rộng lớn và không có thành kiến chủ quan, hay không có định kiến lẫn phê phán.
Người có tư tưởng chỉ đạo phải có một cái nhìn bao quát, hiểu biết hoàn cảnh và môi trường sống. Có nghĩa là phải hiểu tất cả nguyên nhân đưa con người hay dân tộc đi đến ngõ bí, đường cùng.
Sự chân thật và lòng thương yêu không chưa đủ, mà phải quả cảm để nói lên những gì mình nghĩ, mình thấy, mình biết. Như thế thì muốn phổ biến tư tưởng chỉ đạo phải vượt chướng ngại lớn nhất của nhiều nhân tài trên thế giới, là sự sợ hãi.
Sự sợ hãi chỉ có khi ta còn sợ mất, mất tiền, mất danh, mất cảm tình, mất bạn, mất đồng minh, sợ bị phê phán, sợ bị hiểu lầm, sợ bị chụp mũ, sợ bị ghét, bị khinh, vân vân...
Nếu ta đã buông bỏ thì tại sao lại sợ mất. Ta chỉ sợ mất khi cái Muốn tai hại hiện hữu. Khi cái Muốn mất thì ta buông bỏ một cách thật sự, thì cái sợ tự nhiên biến mất.
Ta chỉ đối diện cái sợ khi ta còn muốn, còn sợ mất. Ta buông, ta rũ sạch thì trong một sát na hay hơn nữa là trong tíc tắc, ta có khả năng làm, viết, nói những gì ta phải làm viết và nói nhằm đem hữu lợi cho tha nhân, cho dân tộc.
Cái gì mới mẻ phù hợp với hiện tại và tương lai thì sẽ có nhiều lực yểm trợ, trong đó có nhân lực, thần lực, và thiên lực yểm trợ. Các vị luôn luôn hiện diện và yểm trợ ta từng giây từng phút khi ta tỉnh thức và giác ngộ.
Các nguồn lực sẽ dang ra xa khi ta yếu đuối, giận hờn, buồn bã vì lúc đó ta chỉ quan tâm đến cái ta hèn mọn với đầy sự vị kỷ thấp hèn.
Muốn giúp cho tha nhân, muốn đóng góp vào sự tồn vong của đất nước, hạnh phúc của nhân loại, ta phải vượt lên cái Ngã, sự sợ hãi, sự yếu đuối.
Khi vượt sợ hãi thì chưa làm đã thấy thành công, chưa đi đã thấy tiến, chưa nói đã có người nghe. Còn hướng vào tự ái hèn mọn của cá nhân thì ta chưa làm đã thất bại, có nói cũng chẳng ai nghe. Dù là lời ngon tiếng ngọt, bao trùm bằng bao từ ngữ yêu người, yêu nước, yêu nhân loại.
Muốn đóng góp cho đất nước cho nhân loại, điều kiện tiên quyết là ta phải là con người thật. Ta đừng trùm vào người áo mão, chức quyền hay chức phận để che đậy cái ta thật sự.
Tóm lại, nếu còn đóng tuồng đóng kịch hay còn là kịch sĩ thì ta không nên chỉ đường dẫn lối cho ai, vì vẫn còn chưa nhận diện được chính mình, và vẫn chưa chấp nhận con người thật của mình.
Mọi người trên mặt đất đều bình đẳng như nhau. Nếu ta còn nhìn người hay nhìn ta qua cấp bằng, cấp bậc chánh trị, văn hóa, hay tôn giáo thì thật tiếc thay cho sự mù quáng của ta. Sự mù quáng càng kéo dài, ta càng uổng phí cho kiếp người của mình.
Hãy đập vỡ cái tôi cho màn u minh bị phá tan, cho ánh sáng của Đuốc Tuệ soi rọi tâm thức ta để ta có thể đóng góp cho con đường sáng chung cho nhân loại. Để trước hết nước Việt Nam ta được quật khởi, Rồng Thiêng được vung mình với minh châu rực rỡ.
Càng có nhiều người tu học, càng có nhiều người cùng thấy chung một con đường, một tư tưởng chỉ đạo thì các Thiên lực, Nhân lực, Thần lực sẽ đưa nước Việt Nam ta thoát khỏi phận nhược tiểu để lớn mạnh ngang hàng với các quốc gia trên thế giới.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét