Phạm Nguyên Trường dịch
Bắc Kinh và Moskva muốn được người ta coi là hấp dẫn nhưng đã thất
bại thảm hại.
Khi tạp chí Chính sách đối ngoại (Foreign Policy) đăng bài Quyền lực mềm (Soft Power) của tôi vào năm 1990, ai có thể ngờ rằng một ngày nào
đó những người như Hồ Cầm Đào hay Vladimir Putin lại sử dụng thuật ngữ đó? Nhưng tại đại hội Đảng
vào năm 2007, ông Hồ đã nói rằng Trung Quốc phải gia tăng quyền lực mềm, gần
đây Putin cũng thúc giục các nhà ngoại giao sử dụng quyền lực mềm một cách tích
cực hơn. Nhưng dường như cả hai ông này đều không hiểu làm sao đạt được mục
đích của mình.
Quyền lực là khả năng
tác động vào người khác nhằm đạt được kết quả mong muốn. Có ba biện pháp chính:
cưỡng ép, bằng tiền hay bằng sự hấp dẫn. Nếu bạn có thể đưa quyền lực mềm của
tính hấp dẫn vào kho vũ khí của bạn thì bạn có thể tiết kiệm được cả cây gậy
lẫn củ cà rốt. Đối với một cường quốc đang lên như Trung Quốc, nền kinh tế và
sức mạnh quân sự đang gia tăng của họ có thể làm cho các lân bang hoảng sợ,
buộc họ phải thành lập những liên minh làm đối trọng; chiến lược khôn ngoan,
trong đó có quyền lực mềm, sẽ làm cho Trung Quốc trông có vẻ bớt đáng sợ hơn và
liên minh đối trọng sẽ kém hiệu quả hơn. Còn đối với một cường quốc đang đi
xuống như nước Nga (hay trước đó là nước Anh) thì quyền lực mềm còn sót lại sẽ
giúp làm cho cú ngã bớt đau đớn hơn.
Quyền lực mềm của một
nước trước hết nằm ở ba nguồn: văn hóa (văn hóa hấp dẫn được những người khác),
giá trị về mặt chính trị (khi đất nước giữ những giá trị đó cả ở trong nước lẫn
ở nước ngoài) và chính sách đối ngoại (khi những chính sách này được coi là chính
danh và có giá trị đạo đức). Nhưng liên kết những nguồn lực này thành một khối
không phải là công việc dễ dàng.
Thí dụ, thành lập Viện
Khổng tử ở Manila để dạy văn hóa
Trung Quốc có thể giúp tạo ra quyền lực mềm, nhưng dường như họ lại không làm
như thế trong bối cảnh khi mà Trung Quốc hăm dọa Philippines về quyền sở hữu dải
đá ngầm Scarborough. Tương tự như thế, Putin bảo các nhà ngoại giao của mình
rằng “chuyển ưu tiên sang sử dụng quyền lực mềm, tăng cường vị trí của tiếng
Nga,” nhưng ông Sergei Karaganov, một nhà khoa học Nga, lại nói rằng sau cuộc
tranh cãi với Georgia, Nga đã sử dụng “quyền lực cứng, trong đó có sức mạnh
quân sự, vì nước này sống trong một thế giới nguy hiểm hơn nhiều…và vì nước này
có ít quyền lực mềm – nghĩa là có ít sự hấp dẫn về xã hội, văn hóa, chính trị
và kinh tế.”
Phần lớn quyền lực mềm
của Mĩ là do xã hội dân sự chứ không phải chính phũ Mĩ tạo ra, đấy là các
trường đại học và các quỹ, Hollywood và văn hóa đại chúng. Đôi khi nước Mĩ còn
giữ được một phần sức mạnh mềm của mình là nhờ có một xã hội dân sự có thái độ
phê phán và không bị kiềm duyệt, mặc dù hành động của chính phủ xói mòn nó (thí
dụ như cuộc xâm lăng Iraq). Nhưng chiến lược khôn ngoan phải là quyền lực cứng
và mềm hỗ trợ lẫn nhau.
Trong cuốn sách mới
xuất bản, với nhan đề Trung Quốc sẽ trở
thành cường quốc toàn cầu (China Goes Global), David Shambaugh, Giáo
sư của đại học George Washington, chỉ ra rằng Trung Quốc đã chi hàng tỉ đô là
trong “chiến dịch hấp dẫn” nhằm gia tăng quyền lực mềm của họ. Khác với các
nước phương Tây, các chương trình trợ giúp của Trung Quốc cho châu Phi và Mĩ
Latin không chỉ giới hạn trong những mối lo lắng về quyền con người. Người Trung
Quốc thích hào phóng. Nhưng mặc cho những cố gắng như thế, Trung Quốc chẳng
nhận được bao nhiêu. Những cuộc thăm dò dư luận về ảnh hưởng của Trung Quốc cho
thấy họ có ảnh hưởng tích cực ở nhiều nước châu Phi và châu Mĩ Latin, nhưng nói
chung là tiêu cực ở Mĩ, châu Âu cũng như ở Ấn Độ, Nhật Bản và Hàn Quốc.
Ngay cả những thành
công vang dội của quyền lực mềm, thí dụ như Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008, cũng
nhanh chóng trở thành tiêu cực. Chẳng
bao lâu sau khi những vận động viên cuối cùng ra đi, việc Trung Quốc đàn áp
những nhà hoạt động nhân quyền ở trong nước đã làm tiêu mòn quyền lực mềm mà họ
vừa thu được. Triển lãm ở Thượng Hải năm 2009 (Shanghai Expo) là một thắng lợi
lớn, nhưng ngay sau đó là vụ bỏ tù Lưu Hiểu Ba, người được giải Noble về hòa
bình và màn hình trên khắp thế giới chiếu chiếc ghế trống trong lễ trao giải ở
Oslo. Có thể Putin hi vọng là quyền lực mềm sẽ được củng cố nhờ Thế vận hội mùa
đông ở Sochi, nhưng nếu ông ta tiếp tục đàn áp những người bất đồng chính kiến
thì có lẽ ông ta cũng sẽ thất bại.
Trung Quốc và Nga đã lầm khi nghĩ rằng nhà nước là công cụ chủ yếu của quyền
lực mềm. Trong thế giới hiện nay, thông tin thì thừa, nhưng chú ý lại thiếu. Mà
muốn được người ta chú ý thì phải khả tín. Tuyên truyền của chính phủ thường ít
khả tín. Tuyên truyền tốt nhất là không tuyên truyền gì cả. Mặc cho tất cả
những nỗ lực nhằm đưa Tân Hoa Xã và Truyền hình trung ương Trung Quốc thành
những hãng cạnh tranh với CNN và BBC, chẳng có mấy người chịu xem hoặc nghe
những chương trình sặc mùi tuyên truyền như thế. Như tờ Economist nhận xét về
Trung Quốc “đảng không hiểu quan điểm của ông Nye rằng quyền lực mềm có xuất xứ
chủ yếu từ các cá nhân, từ khu vực tư nhân, và từ xã hội dân sự. Vì vậy mà
chính phủ tìm cách quảng bá những thần tượng của nền văn hóa cổ đại, họ nghĩ
rằng những hình tượng đó có thể tạo được sức hấp dẫn trên toàn thế giới.” Nhưng
quyền lực mềm không hoạt động theo cách ấy. Như ông Pang Zhongying ở trường Đại
học Nhân dân (Renmin University) nhận xét, điều đó chứng tỏ “sự nghèo nàn trong
tư duy” của các nhà lãnh đạo Trung Quốc.
Sự phát triển của quyền lực mềm không cần phải là một trò chơi có tổng bằng
không. Tất cả các nước đều được lợi nếu thấy rằng họ là những nước có sức hấp
dẫn lẫn nhau. Nhưng muốn thành công thì trong chính sách, Nga và Trung Quốc
phải có lời nói đi đôi với việc làm, phải có thái độ tự phê bình và giải phóng
toàn bộ tài năng của những xã hội dân sự của chính họ. Đáng tiếc là chuyện này
sẽ không thể xảy ra trong một sớm một chiều.
Posted in: Chính Trị,Phạm Nguyên Trường
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên Facebook
0 nhận xét:
Đăng nhận xét