Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013
Khi con người trở thành tù nhân của 'cái tôi'
09:25
Hoàng Phong Nhã
No comments
Mọi người trong chúng ta, ai ai
cũng có “cái tôi”. Nó là cá tính và bản chất vốn có của mỗi con người.
“Cái tôi” là cách mỗi người tự khẳng định mình trước người khác, không
muốn mình là kẻ vô hình, không muốn là người mờ nhạt,… Con người từ khi
ra đời đã tồn tại cái tôi.
Tự
điển Thesaurus định nghĩa về cái tôi (hay ngã kiến – egoismism/the
selfness) là sự tự nhận thức của một người về tư cách, nhân phẩm hoặc
giá trị của chính mình, đặc biệt là để phân biệt mình với thế giới bên
ngoài và các cá nhân khác.
Cái tôi trong mỗi người phát triển theo
thời gian trong quá trình sống của con người… Khi còn nhỏ người ta ít bị
các yếu tố xã hội tác động vào nhận thức về chính mình, nói cách khác,
cái tôi được phát triển tương đối độc lập. Một em bé sẽ ít bị tổn thương
hay bị chạm tự ái như người lớn khi bị phê bình hay khiển trách. Trẻ em
thường quên rất mau và ít khi “để bụng” những chuyện buồn phiền. Trong
khi đó người lớn có thể tức giận rất lâu và phản ứng rất nặng nề nếu bị
chạm tự ái.
Quan niệm về cái tôi thường được hiểu
theo hai khía cạnh: (1) Tích cực: sự hãnh diện phù hợp về những giá trị,
nhân phẩm của chính bản thân; (2) Tiêu cực: sự nhận định sai về những
giá trị, nhân phẩm của mình đưa đến sự tự ti hay tự tôn.
Mỗi người chúng ta cũng vậy, ai cũng có
thể tạo thêm giá trị cho “thương hiệu” của chính mình bằng những việc
làm đơn giản nhưng thiết thực, ví dụ như thể hiện sự quan tâm với những
người xung quanh, sống vui vẻ, hòa nhã với mọi người, xây dựng những mối
quan hệ tốt với người thân, bạn bè… Mọi nỗ lực dù nhỏ nhoi nhưng đều
mang lại những kết quả đáng kể.
Khi tạo cho mình được nhiều giá trị, làm
cho “cái tôi” của mình đẹp hơn, người ta sẽ cảm thấy tự tin, cởi mở và
tìm thấy cũng như tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Thấy
hiểu được giá trị thật về cái tôi của mình, người ta có thể “là chính
mình” và sống thật với mình hơn. Họ sẽ không bị môi trường chung quanh
chi phối cách nhìn về “cái tôi” của họ, không mặc cảm tự ti, không dễ bị
tổn thương hay “chạm tự ái” với những câu nói, hành vi và thái độ dù vô
tình hay cố ý của những người khác.
Tuy nhiên, ranh giới giữa việc nhận thức
cái tôi tích cực và cái tôi tiêu cực là rất mong manh. Cái tôi một khi
bị thổi phồng lại thường gây ra nhiều đổ vỡ, trở ngại… vì hình như cái
tôi lại thường hay phát triển và được phóng đại cùng với cái tài. Cho
nên căn bệnh “cái tôi quá to” cố hữu về sự kiêu ngạo và cố chấp trầm kha
thường lại rơi vào những người có những thành công nhất định trong xã
hội.
Một người leo lên nấc thang danh vọng,
địa vị càng cao, thì cái tôi mà họ vác trên vai dường như càng nặng. Vì
thế nếu khi một người bình thường đón nhận sự bất đồng về ý kiến của
người khác một cách cởi mở, thì các “sếp” có thể xem đó là “không thể
chấp nhận được”. Chính cái tôi quá lớn đã giam cầm một số người trong
nhà tù của sự tự mãn và kiêu căng của chính mình. Mà đã là tù nhân thì
làm sao có hạnh phúc?
Vậy làm sao cởi bỏ được cái gánh nặng
cái tôi đó ra? Làm thế nào để kiểm soát được trạng thái tâm lý tự ti mặc
cảm, hay ngược lại, tâm lý tự cao tự đại của mình? Làm sao để có thể
vượt ra khỏi cái tôi tiêu cực, cái bản ngã nghiệp chướng của chính mình
để có thể là một người tự do, được sống hồn nhiên yêu đời và hạnh phúc?
“Cái tôi” được thể hiện mạnh mẽ, dữ dội,
rõ rệt,… khi bị đụng chạm, hoặc trong lúc tranh luận, … “cái tôi” cũng
giúp mình tự bảo vệ lấy mình. Nhưng cũng đừng để “cái tôi” nó điều
khiển, chiếm giữ chính bản thân mình. Sự chân thành cộng với việc đánh
giá đúng mức khả năng và những giá trị thực có của chính mình sẽ giúp
chúng ta mạnh dạn hơn, cởi mở hơn với thế giới quanh ta cũng như sẵn
sàng đón nhận để vượt qua các chướng ngại trong cuộc sống. Qua đó, nếu
bạn cảm thấy thiếu hụt về một lĩnh vực nào đó, bạn không nên mất tự tin,
bởi vì bạn biết rằng bạn còn có những giá trị khác. Cũng giống như một
đứa bé gái khi bị trêu chọc là sún răng, nó liền hỏi lại: “Còn đôi mắt
con thì sao?”. Nghĩ rằng mình có đôi mắt đẹp, cô bé đó muốn được nhìn
nhận ưu điểm này của nó. Nó làm điều đó một cách tự nhiên, chân thành,
không mặc cảm, không sợ bị đánh giá. Nếu “chịu khó” và chân thành (nghĩa
là công bằng với chính mình) trong cuộc tìm kiếm, chắc chắn mỗi người
sẽ tìm thấy những giá trị riêng của chính mình.
Người có “cái tôi” quá lớn, là người
luôn xem mình là nhất, không chịu thua kém bất cứ ai, bất cứ việc gì,
xem thường suy nghĩ, lời nói của người khác, không cần biết điều mình
làm đúng hay sai, tốt hay xấu, cứ tự hào một cách vô ý thức,… Chính “cái
tôi” đó sẽ biến họ thành người láo toét, hống hách, coi khinh người
khác,…Không biết những người có “cái tôi” quá lớn, có bao giờ họ nhìn
lại để thấy bản thân mình như thế nào hay không?
Rồi cũng có một lúc nào đó, họ cũng thấy
mình sai, cũng biết ân hận, hối tiếc,… nhưng chính những điều đó có đủ
mạnh để giúp họ vượt qua “cái tôi” của chính con người họ hay không?.
Cũng có khi nhìn lại dù chỉ là thoáng qua, họ thấy đôi khi họ có “quá
đáng” nhưng cho rằng cái mình nghĩ, mình nói ra là đúng và mình cũng
không có ý hại ai; rồi họ vẫn sống với “cái tôi” to lớn của họ,..
Các bạn ơi , đừng bao giờ để "cái tôi"
cá nhân làm mình mất những người yêu ta và ta yêu, nó vô cùng quan trọng
đó. “Cái tôi” cũng như mọi thứ khác , biết “sử dụng” hợp lí, điều chỉnh
hợp lí và “dừng lại” đúng mức thì vô cùng có lợi.
LÊ TRUNG NGÂN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét