Y đã qua ‘tam thập nhi lập’ , mỗi năm bước gần lại tuổi ‘tri Thiên mệnh’ , nhưng đã tiêu biến từ lúc nào nhận thức với Chân Giả…cũng chả bao giờ nghiêm túc nghĩ về cách đã từng của mình theo đó như thế nào ! Một hôm đi học, theo hội hè chúng bạn, chứ vốn Y chưa bao giờ tin lắm vào sự học, cho dù như muôn phụ huynh khác, cố bon chen tìm chỗ học như người ta gọi là ‘hơn’ cho con, bản thân cũng mang năm bảy loại bằng cấp chứng chỉ ‘dễ có chỉ khó tiền’…. Y chưa từng sử dụng cho đúng những cái thứ ấy, không thể mang mớ giấy đó ra để này nọ được gì với thiên hạ ! Hầu như là bản năng cuồng dã và ý chí ‘dám làm’ mách bảo Y phải ‘chiến’ như thế nào để thắng. Cũng có không ít lần bị thua thì tìm đến tay bói toán nào đó, tuyệt hơn là đến gặp được những cao thủ đây đó, làm quen, chịu quan hệ với bọn họ..rồi lại được đưa đẩy đến vụ nọ, mánh kia…nhờ vậy nhiều phen khởi sắc trở lại sau ba chìm bảy nổi bốn long đong….Y thấy câu ông bà nói ‘buôn có bạn, bán có phường’ là đúng ! Nhưng với Y, điều đó tuyệt không nhờ sự học khiến biết được thế, mà là phải hành động lăn xả, có thế rồi mới thấy đúng ! Nên cái lần đi học này, Y vốn có chút động lực nhắm nhía thêm tí quan hệ…
Đến lớp, đang lim dim, nghe thoang thoảng tiếng ông thày… do có chữ ‘Vàng’ trong câu nói : ‘hễ yêu Sự Thật, đi đến được Sự Thật, có được Sự Thật, luôn bên cạnh Sự Thật thì bạn đã có được chìa khóa Vàng của giải pháp. Nhưng để như thế thì phải thực học, thực hành’. Y bắt được câu đó, nhưng thật khó hiểu! Có điều khiến Y suy nghĩ, lạ thay, thấy hấp dẫn trong sự mung lung. Y định hỏi thày, nhưng ông ấy như đã chặn trước: có những điều các bạn để ngộ, phải thực sống và tâm niệm về nó, hơn là muốn nhanh chóng tìm thấy câu trả lời từ tôi! Y mơ hồ cảm thấy cựa quậy trong tế bào điều đó đung đúng nhưng không lý giải được cho thấu! Y kiểm lại cuộc đời mình…nhớ lại….
Một buổi chiều tối xưa, bố Y đi làm về dáng vẻ mệt mỏi, cố nuốt bát cơm đạm bạc, buồn bực kể điều gì đó với mẹ, rồi than: mình thật thà thẳng thắn tất thua thiệt… Cả hai ông bà trầm ngâm, lúc sau cúi mặt chép miệng : những kẻ giả dối, lươn lẹo lại bò lên được sống ngon lành trên đầu thiên hạ…bọn mình nào đã dám thành thật gì lắm đâu mà đã ra nông nỗi….Ông bác đay : cái lối nửa vời ‘thẳng mà ngại thắn, thành mà chẳng thật’ của chú thím liệu nước non gì ? Nhà để con thiếu đói nheo nhóc, đi làm cho người ta bắt nạt ư !? Con sâu cái bướm con biết phải ngụy trang để tồn tại, cái cây khoe tốt nên bị sơn tràng chặt tận gốc, sư tử hổ báo phơi mình lộ liễu trên đám cỏ tranh nên đang tuyệt chủng, các quan lấm láp ngoi lên từ bùn, ngụ trang trong lương bình dân nhưng giàu ức tỉ đang ngự trên núi Thái sơn đấy thôi…mở mắt học hỏi đi, hơn là ngu thế ! Những tuổi tháng thơ ấu đến thanh niên, Y cứ thấy nghèo đói dài dài rong u ám…
Do từng sống mãi trong cảnh xung quanh chỉ là cái không thành chẳng thật….lớn lên Y khai trá tuổi, sửa gian hồ sơ, làm thái độ giả…không ý thức rõ ràng xấu tốt gì, lại toàn theo cách của những người lớn có quyền, rất có trách nhiệm, gợi ý, mách bảo…thấy cứ hanh thông hơn à…Ngay cả chuyện lấy được cô vợ tốt mọi nhẽ ở thành phố thì Y tự đắc khiến cô này mê hoặc, chứ quên phéng những tán tỉnh, luận điệu, hứa hẹn rặt là vay mượn, đắp điếm, trên trời… Ông bác Y sau khi thăng lên được chỗ kha khá trong một cơ quan nhớn ở Thủ Đô, có tổng kết với bố con Y : Giả dụng như Chân, Chân như Giả. Chân mà như Giả, Giả hơn Chân ! Kỳ thay Y nghe thấu liền ! Sau nữa có lần Y được nghe ai nhắc câu của Hitler : hiệu quả tuyệt vời khi giả dối càng vĩ đại càng thu hút được kẻ khác… Khiến hắn tâm đắc: đó là bản chất cuộc chơi lớn, rồi tự nhủ: may thay mình có năng khiếu về nó thì phải?! Bố mẹ Y có lẽ cũng chẳng thấy thiệt cho đời các vị lắm khi đẻ ra Y như hôm nay… Song thân cũng đủ mọi thức, hơn khối ức người…dù chả quan chức gì! Đỡ tủi !
Cái từ ‘Sự Thật’ mà ông Thày hôm nay nói, với Y sao bấy lâu hiếm lạ đến mức Y không nhận ra trong đời ? Nghe từ đó, sâu trong tâm khảm, Y cũng nhận thấy là có sự thiêng liêng mơ hồ ! Nhưng sao ông thày quan trọng hóa nó đến thể nhỉ ? Vốn đi lại với giới quan chức, chỉ nghiệm thấy triết lý :’Lương thôi là kẻ đáng thương / Lậu tìm trong đục mới giương được nhà / Rồi người cũng chết ra ma / Giả mà hoành tráng mới là sống khôn ‘
Ít hôm sau, bộn hơn trăn trở, Y gặp hỏi Thày, đại ý : kiếm Sự Thật ở đâu? Ông trả lời : ở chính trong nhận thức sống của anh, nhưng nếu chưa tìm thấy, chưa tin, thì anh cứ nghiệm về những điều mình thực muốn anh sẽ hiểu ý nghĩa Sự Thật ! Anh đi Chùa vì nơi đó Chân Phật là Thật, tình cảm anh đối với con mình là Thật, anh phải tiêu tiền Thật nếu không sẽ vào tù, muốn sử dụng mọi đồ Thật. Trình độ ngoại ngữ của con anh phải là Thật để có thể học được tốt ở nước ngoài hay không. Nhân viên anh làm việc phải là Thật thì anh mới yên tâm. Sức khỏe trong anh phải là Thật để anh sống an nhiên lành mạnh….Đấy là tôi chưa kể nếu không Thật thì không thể ra đời được những tác phẩm kiệt xuất của các nhân tài hay những công trình vĩ đại để đời... làm nhân loại xưa nay ngưỡng mộ!
Thế còn : có Sự Thật là có chìa khóa Vàng giải pháp, thưa Thày nghĩa là sao ? Y hỏi. Thày đáp : anh đang sống như hiện nay thì chưa thể có Sự Thật, nên chưa thể biết được tính năng đó của Sự Thật ! Những sự giả anh đang lấy làm phương thức có thể đem đến chút kết quả thỏa mãn hơn người về điều anh mưu cầu, thực ra là làm anh tự mãn giả bên ngoài cho những tổn thất thực trong nội tâm, nó làm tâm hồn anh đen đúa đi, tinh thần anh suy tàn dần…rốt cuộc những thứ nguy hiểm nó chiếm hữu anh, sai bảo anh đi theo lối bất trắc của nó. Tệ hơn, anh sẽ bị mất những năng lực Thật, không là chính mình nữa, luôn chỉ là phần xấu xa của bản thân mà thôi….Đấy là cách tồn tại trong sự phân thân thoái hóa…vì sự giả không có sẵn mà anh tạo ra, nó kí sinh vào cái Thật, nhai sống nuốt tươi những đứt tốt….
Con Sư tử mà giả mạnh mẽ, con Sói giả tiếng tru, con Lạc đà giả chịu được khát, con Cá giả biết bơi… ? Hoặc bị mất năng lực Thật… tất thảy đều chịu chết… Nào, bây giờ bước đầu của sự ‘phản tỉnh’ : hãy cố nghĩ xem những Sự Thật nào đã cho anh tác dụng tốt ? Y nhăn trán suy tư : dạ, đó là lúc khi em biết những con số tài chính của doanh nghiệp là chắc chắn không sai, dù nó phản ánh điều rất tệ, nhờ thế em mới thay đổi dần được tình hình khá lên. Lần khác em phải nói không giả chút nào về mối nguy pháp lý mình đang gặp phải, mới khiến mấy anh hai chị ba trong đường dây làm ăn cùng ra tay tận giúp…Trước nữa đứa con em suýt vứt đời đi nếu một người không cho biết đúng là nó đang sa vào một tệ nạn đáng sợ…Có lẽ cũng nhiều ạ…
Y hỏi tiếp : Thày nói đó chính là những Sự Thật có tính năng như chìa khóa Vàng của giải pháp ?! Nhưng nếu bây giờ nhiều điều em ‘Thật hóa’, nghĩa là sẽ phơi Thật mình điều đã từng, thì có lẽ còn tệ hơn ! Ví như cách làm ăn với đám anh chị kia chẳng hạn, thì trước họ cứu em nay sẽ giết em mất ?! Chính em cũng không được nhiều người xung quanh chấp nhận cho nổi nữa, các mối quan hệ mất sạch, các cơ quan Nhà nước sờ đến… Thì sao đây ? Chìa khóa Vàng hay là còng sắt gỉ ? Như trước tiếp diễn thì còn được yên ổn hưởng thụ, người thân an lành có này hơn nọ, nhân viên vẫn có việc làm nhận lương đều đều, đối tác được thanh toán đầy đủ…Em ngẫm ra thì số người giả sống yên ổn đến hết đời nhiều hơn vô kể số người ‘phản tỉnh’ Thật hóa cuộc đời còn lại của họ, chỉ sinh biến !?
Thày đáp : điều em lo ngại lại là Sự Thật phổ biến: Nhân Quả ( do quy luật định luận )….và người ta, ai dám, có thể chấp nhận ‘Thật hóa’ được như em nói thì vẫn phải nhận Quả như thế do Nhân mình từng tạo ra….Kẻ tầm thường khó mà chịu nổi ! Thế nên nếu ai có động cơ ‘phản tỉnh’ thì cách ghê gớm là tự sát, nặng là bỏ đi xa mai danh ẩn tích vào nơi nào đó tu tập, hoặc nhẹ dễ hơn là hàng ngày cố giảm thiểu điều giả, làm những điều Thật có ý nghĩa để bù đắp, sửa chữa. Mắc phải sự giả là lỗi lớn, dai dẳng, và di căn nhất trong cách sống của mỗi người. Chỉ có chính mình nhận ra sớm nhất và nên ý thức sửa trước khi người khác, hay cộng đồng đòi mình trả giá đúng Sự Thật của mình ! Ai sinh sự sai phải sửa, sự xấu phải đền, nhờ nội thân nhận ra Sự Thật thứ nhất ( phản tỉnh về những gì đã từng ) , sẽ luôn mở hướng đến Sự Thật thứ hai tuyệt vời : sống đúng đủ tốt hay với chính mình, để mang những năng lực thực, hữu ích làm nhẹ gánh và tuyệt hơn sau này về Sự Thật thứ ba - Nhân Quả !
Y trở về nhà, lòng bảo dạ : đang ngon trớn, đi học, gặp cái ông Thày này, mệt hết cả óc … Phờ phạc Y lật giờ những trang báo lươn lướt….bỗng bừng lên nhận thức về Sự Thật thứ ba rằng : những tệ nạn và tệ hại các loại … hàng ngày phơi đăng trên đó, đều do con người tạo ra bởi muôn sự giả và phải nhận lấy …. do càng rời xa Sự Thật thứ nhất và thứ hai ! Kinh khủng ! Y dần nhẹ nhàng hơn tự nhủ : buổi học hôm nay như đến bác sĩ trích nhọt ung trong người, chứ không phải mua thuốc béo bổ ! Thật đáng, đáng Thật… dường như là điều xưa nay Y chưa có cảm giác đến thế !
…Con Chó sủa trong bóng đêm gâu gâu gâu..âu…gh….â…u… Không biết có ai xấu đi qua để nó phải sủa như thế ? Đã sống quen với người nên tiếng sủa có thể về sự không có Thật…nhưng ít nhất dấy lên trong lòng nó là tiếng sủa thật của một con Chó tận tụy…Y đã giữ con Chó của mình vì thế!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét