Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014
Thị trường và đạo đức (Kì 17)
08:01
Hoàng Phong Nhã
No comments
Chiến
tranh là định chế cổ xưa nhất của loài người. Từ thời thương cổ con
người đã khao khát đánh nhau, giết chóc và cướp bóc lẫn nhau rồi. Tuy
nhiên, công nhận sự kiện này không đưa ta đến kết luận rằng chiến tranh
là hình thức không thể tránh được trong quan hệ giữa người với người và
những cố gắng nhằm thủ tiêu chiến tranh là đi ngược lại bản chất của con
người và vì vậy mà không tránh khỏi thất bại.
Vì
mục đích tranh luận, chúng ta có thể công nhận luận đề của phái quân
phiệt rằng con người được tự nhiên phú cho bản năng là đánh nhau và phá
hoại. Nhưng những bản năng và xung lực thô sơ đó không phải là đặc điểm
của con người. Con người đứng cao hơn tất cả các loài sinh vật khác vì
có lí trí và có khả năng tư duy. Và lí trí của con người dạy họ rằng hợp
tác và cộng tác trong hòa bình trên cơ sở phân công lao động có lợi hơn
là xung đột vũ trang.
Tôi
không muốn nhắc lại lịch sử của những cuộc chiến tranh. Chỉ cần nói
rằng trong thế kỉ XVIII, tức là ngay tại ngưỡng cửa của chủ nghĩa tư bản
hiện đại, tính chất của chiến tranh đã khác xa với thời con người còn
ăn lông ở lỗ rồi. Người ta không còn đánh nhau nhằm tiêu diệt hay bắt kẻ
chiến bại làm nô lệ nữa. Chiến tranh đã trở thành công cụ của nhà cầm
quyền và được tiến hành bằng những binh đoàn tương đối nhỏ, với những
người lính chuyên nghiệp, đa phần là lính đánh thuê. Mục tiêu của chiến
tranh là xác định xem vương triều nào có quyền cai trị đất nước hay một
tỉnh nào đó. Những cuộc chiến tranh lớn nhất ở châu Âu trong thế kỉ
XVIII là những cuộc chiến tranh đòi quyền thừa kế ngai vàng, đấy là
những cuộc chiến tranh ở Tây Ban Nha, ở Ba Lan, ở Áo và cuối cùng là
cuộc chiến tranh giành quyền kế vị ở Bavaria. Người bình thường hầu như
không để ý tới kết quả của những cuộc chiến tranh này. Họ chẳng quan tâm
nhiều tới việc ai sẽ là người cai trị họ, ông hoàng dòng họ Habsburg
hay Bourbon thì cũng thế mà thôi.
Nhưng
những cuộc xung đột bất tận đó đã trở thành gánh nặng đối với loài
người. Chúng là những chướng ngại nghiêm trọng đối những cố gắng nhằm
mang lại sự phồn vinh ngày càng tốt đẹp hơn. Kết quả là, các nhà triết
học và các nhà kinh tế học thời đó đã bắt đầu quan tâm nghiên cứu nguyên
nhân của chiến tranh. Sau đây là kết quả của những công trình nghiên
cứu của họ:
Trong
hệ thống sở hữu tư nhân tư liệu sản xuất và kinh doanh tự do, khi nhà
nước chỉ có một chức năng duy nhất là bảo vệ các cá nhân khỏi những hành
động tấn công bằng vũ lực và lừa đảo đối với cuộc sống, sức khỏe và tài
sản của họ, thì công dân của bất cứ nước nào cũng chẳng cần quan tâm
đến việc đường biên giới của họ đi ngang qua những đâu. Không ai cần
quan tâm đến việc nước họ to hay là nhỏ, có cần xâm chiếm thêm một tỉnh
nữa hay là không. Việc xâm chiếm lãnh thổ sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì
cho những người công dân bình thường.
Nhưng
các ông hoàng và giới quí tộc cầm quyền thì lại khác. Mở rộng lãnh thổ
tạo điều kiện cho họ tăng cường quyền lực và thu được nhiều thuế hơn.
Đất đai xâm chiếm được mang lại lợi nhuận cho họ. Họ là những kẻ hiếu
chiến, trong khi những người công dân bình thường lại là những người yêu
chuộng hòa bình.
Như
vậy là, những người theo trường phái tự do cổ điển kết luận rằng trong
hệ thống kinh tế tự do (laissez faire) và chính quyền nhân dân, chiến
tranh sẽ không còn. Chiến tranh sẽ chấm dứt vì không còn lí do nữa. Vì
những người theo trường phái tự do thế kỉ XVIII và thế kỉ XIX tin tưởng
tuyệt đối rằng không gì có thể ngăn chặn được phong trào hướng đến tự do
trong lĩnh vực kinh tế và dân chủ trong lĩnh vực chính trị cho nên họ
cũng khẳng định rằng loài người đang đứng trước ngưỡng cửa của thời đại
hòa bình vĩnh viễn.
Họ
khẳng định rằng muốn làm cho thế giới được hòa bình thì cần phải thực
hiện tự do kinh tế, thương mại tự do và quan hệ hữu hảo giữa các dân
tộc, chính phủ của dân. Tôi muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của cả hai yêu
cầu này: tự do thương mại cả
nội thương lẫn ngoại thương và chế độ dân chủ. Sai lầm chết người của
thời đại chúng ta là đã từ bỏ yêu cầu thứ nhất, cụ thể là thương mại tự
do, và chỉ còn quan tân đến chế độ dân chủ mà thôi. Như vậy là, người ta
đã lờ đi sự kiện là không được tự do kinh doanh, không có thương mại tự
do và không có tự do kinh tế thì chế độ dân chủ cũng không tồn lại được
lâu.
Tổng
thống Woodrow Wilson tin tưởng tuyệt đối rằng muốn thế giới được hòa
bình thì phải là cho nó trở thành dân chủ. Trong Thế chiến I người ta
tin rằng chỉ cần tước quyền lực của dòng họ Hohenzollern và giới địa chủ
quí tộc Đức là có thể giữ được nền hòa bình bền vững rồi. Tổng thống
Wilson không nhận ra rằng trong thế giới của những chính phủ toàn trí
toàn năng, lại đang ngày càng tăng cường sức mạnh, thì như thế vẫn chưa
đủ. Trong cái thế giới mà sức mạnh của chính phủ càng ngày càng gia tăng
thì vẫn còn đó nguyên nhân kinh tế của chiến tranh.
Người
theo chủ nghĩa hòa bình nổi tiếng ở Anh, ông Norman Angell, nhắc đi
nhắc lại rằng chiếm đoạt lãnh thổ của người khác chẳng mang lại cho
người công dân bình thường bất cứ lợi lộc nào. Chẳng có người công dân
bình thường nào của Đức được lợi sau khi cuộc chiến Pháp-Phổ, diễn ra
trong các năm 1870-1871, kết thúc và nước này sát nhập vùng
Alsace-Lorraine vào Đức. Hoàn toàn đúng như thế. Nhưng đấy là giai đoạn
của chủ nghĩa tự do truyền thống và tự do kinh doanh. Trong giai đoạn
của chúng ta, khi chính phủ can thiệp vào kinh tế thì tình hình đã khác.
Xin
lấy một thí dụ. Chính phủ các nước sản xuất cao su kí kết thỏa thuận
thành lập liên minh nhằm tạo ra độc quyền trong lĩnh vực cao su tự
nhiên. Họ buộc các đồn điền phải hạn chế sản xuất nhằm kéo giá cao su
lên cao hơn mức giá trên thị trường tự do. Đây
không phải là trường hợp cá biệt. Các chính phủ trên khắp thế giới đã
thi hành những chính sách tương tự với nhiều loại lương thực và nguyên
vật liệu có tính chất quan trọng sống. Họ bắt buộc các nhà sản xuất
trong nhiều ngành công nghiệp phải tham gia các tập đoàn, kết quả là
quyền kiểm soát đã chuyển từ các doanh nhân sang tay chính phủ. Đúng
là một vài bước đi như thế đã gặp thất bại. Nhưng các chính phủ đó vẫn
không từ bỏ kế hoạch. Họ đang cố gắng tìm cách cải tiến phương pháp và
tin rằng sau Thế chiến II họ sẽ thu được nhiều thành công hơn.
Hiện
nay người ta đang nói nhiều về nhu cầu kế hoạch hóa trên bình diện quốc
tế. Nhưng những người trồng cao su, cà phê hay những loại hàng hóa khác
lại chẳng cần kế hoạch hóa, cả trên bình diện quốc gia hay quốc tế. Họ
sản xuất những món hàng đó là vì đối với họ, đấy là cách kiếm sống tốt
nhất. Kế hoạch hóa trong trường hợp này bao giờ cũng chỉ là những hành
động của chính phủ nhằm hạn chế sản xuất và thiết lập độc quyền về mặt
giá cả mà thôi.
Trong
những điều kiện như thế, không thể nói rằng chiến tranh thắng lợi không
mang lại cho nhân dân lợi lộc gì. Nếu các nước cần nhập khẩu cao su, cà
phê, thiếc, ca cao và các loại hàng hóa khác có thể buộc chính phủ
những nước sản xuất từ bỏ chính sách độc quyền thì họ sẽ cải thiện được
tình hình kinh tế của các công dân của nước họ.
Đánh
giá như thế không có nghĩa là biện hộ cho chiến tranh xâm lược và chinh
phục. Nó chỉ chứng minh sự lầm lẫn của ông Norman Angell và những người
theo chủ nghĩa hòa bình khác, tức là những người xây dựng luận cứ ủng
hộ hòa bình của mình trên giả định ngầm rằng tất cả các nước vẫn còn gắn
bó với những nguyên tắc của chế độ kinh doanh tự do.
Ông Norman Angell là đảng viên Đảng lao động Anh. Đảng này ủng hộ xã hội hóa[i]
một cách triệt để nền kinh tế. Nhưng đảng viên Đảng lao động quá ngu
dốt, đến mức không hiểu được xã hội hóa sản xuất nhất định sẽ gây ra
những hậu quả kinh tế và chính trị như thế nào.
Tôi muốn giải thích những hậu quả đó bằng cách sử dụng tình hình ở Đức.
Giống
như tất cả các nước châu Âu khác, Đức là nước nghèo tài nguyên thiên
nhiên. Chỉ dựa vào nguồn lực trong nước, họ không thể nuôi ăn cũng như
cung cấp quần áo mặc cho toàn thể dân chúng trong nước. Đức phải nhập
một khối lượng lớn nguyên vật liệu và lương thực và phải thanh toán
những khoản nhập khẩu rất cần thiết đó bằng cách xuất khẩu hàng công
nghệ, đa số những món hàng này lại được chế tạo từ nguyên liệu nhập
khẩu. Trong chế độ kinh doanh tự do, Đức đã tự thích ứng được với hoàn
cảnh đó một cách cực kì xuất sắc. Sáu, bảy mươi năm trước, tức là trong
những năm 1870 và 1880, Đức là một trong những nước thịnh vượng nhất thế
giới. Các doanh nhân của họ đã biết xây dựng những nhà máy cực kì hiệu
quả. Ngành công nghiệp Đức giữ vị trí đầu tầu trên lục địa châu Âu. Hàng
hóa của họ giữ vị trí áp đảo trên thị trường thế giới. Sự thịnh vượng
của người Đức – của tất cả các tầng lớp dân cư – gia tăng hàng năm.
Chẳng có lí do gì để phải thay đổi cơ cấu của nền kinh tế Đức.
Nhưng
đa phần các nhà tư tưởng và những nhà bình luận chính trị, các giáo sư
do nhà nước bổ nhiệm, các lãnh tụ Đảng xã hội cũng như các quan chức
chính phủ đều không thích hệ thống thị trường tự do. Họ gán cho nó nhãn
hiệu “tư bản chủ nghĩa”, “tài phiệt”, “tư sản”, “Tây” và “Do Thái”. Họ
than vãn trước sự kiện là chế độ kinh doanh tự do đã sát nhập nước Đức
vào hệ thống phân công lao động quốc tế.
Tất
cả các nhóm người đó và các đảng phái chính trị đều muốn nhà nước quản
lí chứ không để kinh doanh tự do nữa. Họ muốn thủ tiêu động cơ lợi ích.
Họ muốn quốc hữu hóa và đặt nó dưới sự chỉ huy của chính phủ. Việc đó có
thể là tương đối đơn giản đối với đất nước có khả năng tự lực cánh sinh
về mặt kinh tế. Nước Nga, chiếm đến một phần sáu diện tích mặt đất, có
thể sống mà hầu như không cần nhập khẩu. Nhưng Đức thì khác. Đức không
thể không nhập khẩu và vì vậy mà phải xuất khẩu hàng công nghiệp. Đấy
chính là điều mà bộ máy quản lí quan liêu của chính phủ không thể làm
nổi. Các quan chức chỉ có thể phát tài trong thị trường nội địa bị bế
quan toả cảng mà thôi. Họ không biết cạnh tranh trên thị trường ngoại
quốc.
Hiện
nay phần lớn dân chúng nước Đức quốc xã muốn chính phủ kiểm soát công
việc kinh doanh. Nhưng sự kiện là chính phủ kiểm soát kinh doanh và
ngoại thương là những việc không tương thích với nhau. Xã hội xã hội chủ
nghĩa phải nhắm đến sự tự cấp tự túc. Đây là đất sống của chủ nghĩa dân
tộc có tính gây hấn – có thời được gọi Chủ nghĩa đại Đức, bây giờ gọi
là chủ nghĩa xã hội quốc gia (quốc xã). Chúng ta là một dân tộc đầy sức
mạnh, những người xã hội chủ nghĩa quốc gia nói như thế; chúng ta đủ sức
đập tan tất cả các dân tộc khác. Chúng ta phải chinh phục tất cả các
nước có nguồn tài nguyên cần thiết cho sự thịnh vượng kinh tế của chúng
ta. Chúng ta cần tự cấp tự túc và vì thế chúng ta phải chiến đấu. Chúng
ta cần Lebensraum (không gian sống) và Nahrungs freiheit (không lệ thuộc vào lương thực, thực phẩm).
Cả
hai khái niệm này đều trỏ vào cùng một thứ - chinh phục những vùng đất
đủ lớn và giàu tài nguyên để cho người Đức có thể sống với mức sống
không kém hơn bất cứ dân tộc nào mà không cần ngoại thương. Ở nước ngoài
người ta hiểu rõ thuật ngữ Lebensraum (không gian sống). Nhưng thuật ngữ Nahrungs freiheit (không lệ thuộc vào lương thực, thực phẩm) thì không. Freiheit là không lệ thuộc, Nahrungs freiheit
nghĩa là không lệ thuộc vào việc buôn bán làm cho Đức phải nhập khẩu
lương thực, thực phẩm. Trong mắt những người quốc xã, chỉ sự “không lệ
thuộc” như thế mới có ý nghĩa mà thôi.
Công
sản và quốc xã thống nhất với nhau ở một điểm: dân chủ, tự do và chính
phủ nhân dân được họ hiểu là chính phủ kiểm soát tòan bộ công việc kinh
doanh. Gọi là hệ thống xã hội chủ nghĩa hay cộng sản hoặc kế hoạch hóa
không phải là điều quan trọng. Dù gọi là gì thì hệ thống này cũng đòi
hỏi phải tự cấp tự túc về mặt kinh tế. Trong khi nước Nga, nói chung là
có thể sống tự cấp tự túc về mặt kinh tế thì Đức không thể làm như thế
được. Vì vậy mà nước Đức xã hội chủ nghĩa phải tiến hành chính sách Lebensraum hay Nahrungs freiheit, nghĩa là chính sách xâm lược.
Cộng sản và quốc xã thống nhất với nhau rằng thực chất của cái mà họ gọi
là thi hành chương trình kiểm soát của chính phủ đối với công việc kinh
doanh cuối cùng sẽ phải dẫn tới kết quả là bác bỏ sự phân công lao động
trên bình diện quốc tế. Theo triết lí của quốc xã thì chỉ có một kiểu
quan hệ quốc tế phù hợp – đấy là chiến tranh. Những người lãnh đạo của
họ lấy làm tự hào khi trích dẫn những lời tuyên bố của Tacitus. Gần hai
ngàn năm trước, nhà sử học người La Mã này nói rằng người Đức lấy làm
xấu hổ khi phải lao động nặng nhọc mới kiếm được những thứ có thể kiếm
được bằng giết chóc. Không phải vô tình mà vào năm 1900 Kaiser Wilhelm
II đã kêu gọi binh sĩ của mình bắt chước rợ Hung. Mấy từ đó chứa đựng cả
một chính sách có chủ ý.
Đức
không phải là nước duy ở châu Âu phụ thuộc vào nhập khẩu. Châu Âu –
chưa kể Nga – có dân số gần 400 triệu người, gấp hơn ba lần dân số nước
Mĩ. Nhưng châu Âu không sản xuất được bông, cao su, cùi dừa khô, cà phê,
trà, đay và không có nhiều kim loại quan trọng khác. Ngoài ra, họ còn
rất thiếu những sản phẩm như len, cỏ khô nuôi gia súc, gia súc, thịt, da
và nhiều loại lương thực.
Năm
1937 châu Âu chỉ khai thác được 56 triệu thùng dầu thô, trong khi Mĩ
sản xuất được những 1.279 thùng. Đấy là chưa nói, hầu như tất cả dầu thô
của châu Âu đều nằm ở Romania và miền Đông Ba Lan. Nhưng cuộc chiến
hiện thời dẫn đến kết quả là những vùng này đã nằm dưới quyền kiểm soát
của Nga. Sản xuất và xuất khẩu hàng công nghiệp là nhiệm vụ quan trọng
sống còn của nền kinh tế châu Âu. Nhưng khi chính phủ kiểm soát kinh
doanh thì xuất khẩu là việc làm bất khả thi.
Sự
thật trần trụi là như thế, ngôn từ hoa mĩ của những người theo đường
lối xã hội chủ nghĩa không thể nào thay đổi được nó. Muốn sống, người
châu Âu phải bám lấy cơ chế tự do kinh doanh, một cơ chế đã được thử
thách trong một thời gian dài. Lựa chọn khác là chiến tranh và chinh
phục. Người Đức đã thử làm như thế hai lần và cả hai lần họ đều thất
bại.
Nhưng
các nhóm có ảnh hưởng chính trị nhất ở châu Âu không nhận thức được nhu
cầu của tự do kinh tế. Ở Anh, Pháp và Italy cũng như ở một vài nước nhỏ
hơn người ta đang cổ động cho việc chính phủ kiểm soát hoàn toàn hoạt
động kinh doanh. Chính phủ các nước đó hầu như đã bịt tai, nhắm mắt
trước nguyên tắc tự do kinh tế. Đảng lao động Anh và những người vẫn còn
gọi đảng mình một cách sai lần là Đảng tự do coi cuộc chiến tranh này
không chỉ là cuộc chiến đấu cho nền độc lập của nước họ mà còn coi nó là
cuộc cách mạng nhằm thiết lập quyền kiểm soát của chính phủ đối với
hoạt động kinh doanh nữa. Đảng thứ ba ở Anh, tức là Đảng bảo thủ, nói
chung vẫn có cảm tình với những chủ trương như thế. Người Anh muốn thắng
Hitler, nhưng họ rất muốn du nhập những phương pháp quản lí kinh tế của
ông ta vào đất nước mình. Họ không ngờ rằng chủ nghĩa xã hội nhà nước ở
Anh sẽ mang lại tai họa cho quần chúng nhân dân. Anh phải xuất khẩu
hàng công nghiệp để mua nguyên vật liệu và thực phẩm của nước ngoài.
Giảm xuất khẩu nhất định sẽ làm mức sống của nhân dân Anh giảm theo.
Tình hình ở Pháp, Italy và đa phần các nước châu Âu khác cũng tương tự như tình hình ở Anh.
Bằng việc cung cấp cho người tiêu dùng các nhu yếu phẩm khác nhau – chính phủ xã hội chủ nghĩa sẽ trở thành quốc chủ. Người
công dân buộc phải nhận những gì chính phủ ban cho. Nhưng ngọai thương
thì khác. Người tiêu dùng ngoại quốc chỉ mua nếu chất lượng và giá cả
món hàng hấp dẫn được họ. Trên đấu trường quốc tế nhằm giành quyền phục
vụ người tiêu dùng ngoại quốc, chủ nghĩa tư bản đã chứng minh được tính
hiệu quả và khả năng thích ứng vượt trội. Mức độ thịnh vượng kinh tế và
nền văn minh ở châu Âu thời trước chiến tranh không phải là kết quả hoạt
động của các cơ quan và đại diện của các chính phủ. Nó là thành tựu của
hệ thống kinh doanh tự do. Những chiếc máy ảnh và hóa chất của Đức,
những bộ trang phục, mũ và nước hoa của Paris, những chiếc đồng hồ Thụy
Sĩ và túi da của Vienna không phải là sản phẩm của các xí nghiệp do nhà
nước kiểm soát. Chúng là sản phẩm của các doanh nhân, những người làm
việc không mệt mỏi nhằm cải thiện chất lượng và hạ giá thành sản phẩm
của họ. Không người nào dám cả gan nói rằng những cơ quan của chính phủ
sẽ thay thế một cách thành công các doanh nhân.
Nền
thương mại quốc tế do các doanh nhân thực hiện là công việc cá nhân
giữa các công ty tư nhân của các nước khác nhau. Nếu có bất đồng thì đấy
cũng chỉ là xung đột giữa các công ty tư nhân mà thôi. Chúng không tạo
ra xung đột trong quan hệ chính trị giữa các quốc gia với nhau. Chúng
chỉ liên quan tới ông Meier và ông Smith nào đó mà thôi. Nhưng nếu ngoại
thương trở thành công việc của chính phủ thì những xung đột như thế sẽ
biến thành các vấn đề chính trị ngay lập tức.
Giả
sử chính phủ Hà Lan thích mua than của Anh chứ không thích mua than từ
vùng Ruhr của Đức. Lúc đó những người dân tộc chủ nghĩa ở Đức có thể
nghĩ: “Một nước nhỏ hành xử như vậy mà chịu được à? Năm 1940 Đế chế thứ
ba chỉ cần bốn ngày là đã đè bẹp được lực lượng võ trang của Hà Lan rồi.
Phải ra tay một lần nữa! Lúc đó chúng ta có thể dùng tất cả những sản
phẩm của Hà Lan mà chả mất đồng nào”.
Xin
xem xét yêu cầu nổi bật của những tên xâm lược quốc xã và phát xít nói
về cách phân chia mới và công bằng những nguồn lực tự nhiên trên địa
cầu. Trong chế độ tự do kinh doanh, người không trồng cà phê mà muốn
uống thì phải trả tiền. Dù đấy có là người Đức, người Italy hay người
của nước cộng hòa Colombia thì anh ta vẫn phải làm cho đồng bào mình một
số việc nào đó, anh ta phải kiếm được tiền và dùng một phần tiền để trả
cho món cà phê mà anh ta thích. Còn đất nước không sản xuất được cà phê
trong vùng biên giới lãnh thổ của mình thì điều đó có nghĩa là họ phải
xuất khẩu hàng hóa hay nguồn lực để lấy tiền thanh toán cho món cà phê
mà họ nhập. Nhưng các ngài Hitler và Mussolini lại không thích cách giải
quyết như thế. Điều họ muốn là thôn tính lãnh thổ nước xuất khẩu cà
phê. Nhưng công dân của
Colombia hay Brazil lại không muốn trở hành nô lệ của cả nước Đức quốc
xã lẫn nươc Italy phát xít, thế là xảy ra chiến tranh.
Thí
dụ đáng chú ý nữa là ngành trồng bông. Hơn một trăm năm qua, một trong
những ngành công nghiệp chủ yếu của châu Âu là kéo sợi và sản xuất hàng
may mặc. Châu Âu không trồng được một cân bông nào. Khí hậu không thích
hợp. Nhưng nguồn cung bao giờ cũng đủ, ngoại trừ giai đoạn 1860, tức là
những năm nội chiến ở Mĩ, khi cuộc xung đột làm gián đoạn việc cung cấp
bông từ những bang miền Nam. Các nước công nghiệp ở châu Âu đã mua được
đủ bông không chỉ cho nhu cầu tiêu dùng nội địa mà còn cho nhu cầu xuất
khẩu khá lớn các sản phẩm về bông nữa.
Nhưng
trong những năm ngay trước Thế chiến II tình hình đã thay đổi hẳn. Số
lượng bông được bán trên thị trường thế giới vẫn còn rất lớn. Nhưng hệ
thống kiểm soát ngoại thương mà phần lớn các nước ở châu Âu áp dụng đã
ngăn chặn, không cho thương nhân mua bông để sản xuất nữa. Hitler đã làm
cho ngành dệt may suy tàn bằng cách hạn chế sản xuất và buộc họ phải sa
thải phần lớn công nhân trong ngành này. Hitler không quan tâm tới số
phận của những người công nhân mất việc. Ông ta đưa họ tới những nhà máy
sản xuất đạn dược.
Tôi
đã chỉ ra rằng trong thế giới của tự do thương mại và tự do kinh doanh
thì nguyên nhân kinh tế của chiến tranh sẽ không còn đất sống nữa. Trong
thế giới đó việc xâm chiếm các vùng đất và thuộc địa sẽ chẳng mang lại
cho người công dân bình thường bất cứ lợi lộc gì. Nhưng trong thế giới
của các chế độ toàn trị, nhiều người có thể tin rằng thôn tính những
vùng lãnh thổ giàu tài nguyên có thể cải thiện được sự thịnh vượng về
mặt vật chất của họ. Những cuộc chiến tranh trong thế kỉ XX chắc chắn là
những cuộc chiến tranh kinh tế. Nhưng đấy không phải là do chủ nghĩa tư
bản gây ra như những người xã hội tìm cách thuyết phục chúng ta. Các
chính phủ muốn có quyền năng vô hạn –được quần chúng, bị bộ máy tuyên
truyền trong nước làm cho rối trí, ủng hộ - trong cả lĩnh vực chính trị
và kinh tế, là nguyên nhân gây ra những cuộc chiến tranh này.
Ba
kẻ xâm lược chính trong cuộc chiến tranh này là nước Đức quốc xã, nước
Italy phát xít và đế quốc Nhật bản sẽ không thực hiện được mục đích của
họ. Họ đã bị đánh bại và chính họ cũng đã biết như thế. Nhưng trong
tương lai họ có thể lại thử làm như thế một lần nữa, vì hệ tư tưởng toàn
trị sai lầm của họ không biết bất kì biện pháp cải thiện điều kiện vật
chất nào khác, ngoài chiến tranh. Những người có tư tưởng toàn trị cho
rằng chinh phục là phương tiện chính trị hữu hiệu duy nhất đối với những
mục tiêu kinh tế của họ.
Tôi
không nói rằng tất cả các cuộc chiến tranh của tất cả các dân tộc và
trong mọi thời đại đều là có nguyên nhân kinh tế, nghĩa là đều là do ước
muốn làm giàu bằng mồ hôi nước mắt của những người bại trận mà ra.
Chúng ta không cần phải nghiên cứu nguyên nhân sâu xa của những cuộc
thập tự chinh hay những cuộc chiến tranh tôn giáo trong các thế kỉ XVI
và XVII. Điều tôi muốn nói là: trong thời đại của chúng ta, tất cả các
cuộc chiến tranh lớn đều là kết quả của tư duy kinh tế.
Chắc
chắn không thể gọi Thế chiến II là chiến tranh giữa người da trắng và
da màu rồi. Vế mặt sắc tộc, người Anh, người Hà Lan và người Na Uy chẳng
khác gì người Đức; người Pháp và người Ý thì cũng thế; người Trung Quốc
chẳng khác gì người Nhật. Đấy không phải là cuộc chiến giữa người Công
giáo và người theo đạo Tin lành. Nói cho cùng, người Công giáo và người
Tin lành có mặt trên cả hai bên chiến tuyến. Đấy cũng không phải là cuộc
chiến giữa chế độ dân chủ và chế độ độc tài. Đòi hỏi của một số nước
thành viên Liên hiệp quốc (đặc biệt là Nga Xô) để được gọi là “dân chủ”
là đòi hỏi rất đáng ngờ. Mặt khác, Phần Lan (liên minh với Đức quốc xã)
lại là nước có chính phủ được bầu theo lối dân chủ.
Lí
lẽ của tôi cho rằng những cuộc chiến tranh trong thời gian gần đây là
do động cơ kinh tế không phải là lời biện hộ cho chính sách xâm lược.
Dùng chính sách xâm lược và chiếm đóng làm phương tiện kinh tế nhằm
tranh giành lợi ích kinh tế là thất sách. Ngay cả trong ngắn hạn có thu
được thành công “về mặt kĩ thuật” thì trong dài hạn nó cũng không đạt
được mục đích mà bọn xâm lược nhắm tới. Nền công nghiệp hóa hiện đại
không cho phép đặt vấn đề xây dựng hệ thống xã hội mà bọn quốc xã gọi là
“Trật tự mới”. Chế độ nô lệ không phải là giải pháp của các xã hội cộng
nghiệp. Nếu bọn quốc xã chiến thắng được kẻ thù của mình thì chúng sẽ
phải phá hủy nền văn minh và đưa nhân loại trở lại thời kì ăn lông ở lỗ.
Chúng không thể nào xây dựng được Trật tự mới vĩnh cửu, như là Hitler
từng hứa.
Như
vậy là, vấn đề chính là làm sao tránh được những cuộc chiến tranh mới.
Câu trả lời không phải là xây dựng Hội quốc liên mạnh hơn, cũng không
phải là thành lập Tòa án quốc tế hữu hiệu hơn, thậm chí cũng không phải
là thành lập lực lượng Cảnh sát quốc tế. Nhiệm vụ thực sự là làm cho tất
cả các dân tộc – hay chí ít cũng là những dân tộc động người nhất thế
giới – trở thành những dân tộc yêu chuộng hòa bình. Muốn được như thế
thì phải quay lại với chế độ kinh doanh tự do.
Muốn loại bỏ chiến tranh thì phải loại bỏ nguyên nhân của chiến tranh.
Thần
tượng lớn nhất của thời đại chúng ta là nhà nước. Nhà nước là định chế
xã hội cần thiết, nhưng không được thần thánh hóa nó. Nó không phải là
thần thánh, nó chỉ là sản phẩm của những con người hữu sinh hữu tử mà
thôi. Nếu chúng ta biến nó thành thần tượng thì chúng ta sẽ phải hiến
dâng cho nó những thế hệ thanh niên của chúng ta trong những cuộc chiến
tranh trong tương lai.
Muốn
giữ được nền hòa bình bền vững thì xây dựng văn phòng và tòa án cho Hội
quốc liên ở Geneva, thậm chí xây dựng lực lượng cảnh sát quốc tế là
chưa đủ. Việc cần làm là thay đổi hệ tư tưởng chính trị và quay trở lại
với hệ thống kinh tế thị trường tự do.
Đây là phần chính bài giảng của Ludwig Von Mises (1881-1973) ở quận Cam, California vào tháng 10 năm 1944.
Ludwig
von Mises (1881-1973) là lãnh tụ nổi tiếng của trường phái kinh tế Áo.
Ông giảng dạy và viết về lí thuyết kinh tế, lịch sử, nhận thức luận,
chính quyền và triết lí chính trị. Ông có những đóng góp quan trọng
trong lí thuyết kinh tế, trong đó có lí thuyết về quan hệ giữa lượng
tiền lưu thông và giá cả, lí thuyết về chu kì kinh doanh… Mises là học
giả đầu tiên công nhận rằng kinh tế học chỉ là một phần của môn khoa học
lớn hơn về hành vi của con người mà Mises gọi là “nghiên cứu hành vi
của con người”.
Nguồn: http://mises.org/daily/2949
[i]
Từ xã hội hóa ở đây được hiểu khác với quan niệm của ta hiện nay. Nó có
nghĩa là quốc hữu hóa hay tập thể hóa chứ không phải là tư nhân hóa
-ND.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét