Người Nhật Bản - những người từ
thân phận nông nô 'ăn nhờ ở đậu', nhờ có sự khai sáng của những con
người như Fukuzawa Yukichi mà đã trở thành quốc dân của một đất nước
Nhật Bản hiện đại và văn minh như ngày nay.
Fukuzawa Yukichi (1835-1901) là một
nhà tư tưởng "khai quốc công thần" có ảnh hưởng sâu và rộng nhất đến xã
hội Nhật Bản cận đại. Những tư tưởng về chính trị, xã hội, kinh tế mà
Fukuzawa truyền bá đã góp phần thúc đẩy sự phát triển của Nhật Bản cận
đại.
Tài năng và nhân cách Fukuzawa Yukichi
thăng hoa cùng với những năm tháng của cuộc cải cách Minh Trị duy tân.
Ông đã để lại trước tác với số lượng lên tới hàng vạn trang, trong đó
tiêu biểu phải kể đến là"Khuyến học" (Gakumon no susume) được
ông viết trong thời gian 1872 - 1876. Khi mới được in lần đầu, cuốn
sách này có một số lượng ấn bản kỷ lục là 3,4 triệu bản, trong khi dân
số Nhật Bản thời đó chỉ khoảng ba mươi lăm triệu người. Chỉ riêng điều
đó đã cho thấy đây thực sự là cuốn sách gối đầu giường của mọi người dân
Nhật trong thời kỳ Duy Tân. Kể từ đó đến nay, cuốn sách này đã được tái
bản liên tục, chỉ tính từ năm 1942 đến năm 2000, riêng nhà xuất bản
Iwanami Bunko cũng đã tái bản đến 76 lần.
Trong cuốn sách này, Fukuzawa Yukichi đề
cập tinh thần cơ bản của con người và mục đích thực thụ của học vấn.
Với các chương viết về sự bình đẳng, quyền con người, ý nghĩa của nền
học vấn mới, trách nhiệm của nhân dân và chính phủ trong một quốc gia
pháp trị... Khuyến Học đã làm lay chuyển tâm lý người dân Nhật Bản dưới
thời Minh Trị. Với tuyên ngôn "Trời không tạo ra người đứng trên người và cũng không tạo ra người đứng dưới người",
Fukuzawa Yukichi đã gây kinh ngạc và bàng hoàng - như "không tin vào
tai mình" - cho đa số người dân Nhật Bản vốn bị trói buộc bởi đẳng cấp,
thân phận, quen phục tùng phó mặc và e sợ quan quyền suốt hàng trăm năm
dưới chính thể phong kiến Mạc phủ. Ông khẳng định mọi người sinh ra đều
bình đẳng và nếu có khác biệt là do trình độ học vấn.
Về học vấn, Fukuzawa Yukichi phê phán
lối học "từ chương" và nhấn mạnh Nhật Bản phải xây dựng nền học vấn dựa
trên "thực học". Nền học vấn thực học phải gắn liền với cuộc sống hằng
ngày, phải dựa trên tinh thần khoa học, tinh thần độc lập, tính thực
dụng. Việc tiếp thu văn minh phương Tây phải có chọn lọc.
Quan điểm xuyên suốt cuốn sách là "Làm thế nào để bảo vệ nền độc lập Nhật Bản"
trong bối cảnh các cường quốc phương Tây đang muốn biến toàn bộ châu Á
thành thuộc địa.Với độc giả Việt Nam hiện nay, nhiều tư tưởng của
Fukuzawa Yukichi trong Khuyến Học có lẽ không còn là điều mới mẻ gân
chấn động lòng người như đối với người dân Nhật Bản ở thời Minh Trị. Tuy
nhiên, cách đặt vấn đề của ông thì vẫn còn nguyên ý nghĩa thời sự đối
với những quốc gia đang trên con đường hiện đại hóa.
Cuốn "cẩm nang" của người Nhật này cũng
sẽ giúp cho độc giả Việt Nam hiểu rõ hơn những đặc điểm về tính cách và
tinh thần của người Nhật Bản hiện đại, những người từ thân phận nông nô
"ăn nhờ ở đậu", nhờ có sự khai sáng của những con người như Fukuzawa
Yukichi mà đã trở thành "quốc dân" của một đất nước Nhật Bản hiện đại và
văn minh như ngày nay.
Trích cuốn Khuyến Học, Fukuzawa Yukichi (1835-1901)
1. Quốc dân không có chí khí độc lập, không có tinh thần tự do thì Lòng yêu nước cũng hàm hồ, nông cạn, vô trách nhiệm.
2.
Nếu như có kẻ gây phương hại đến nguyên tắc (độc lập, tự do) thì dù có
phải biến cả thế giới thành kẻ thù, chúng ta cũng quyết không sợ, huống
hồ chúng ta phải sợ một số quan chức chính quyền lộng quyền?
3. Đáng buồn là nước ta chỉ có người Nhật mà không có quốc dân Nhật.
4.
...đối thủ mà các bạn phải tranh đấu về trí tuệ là những người phương
Tây. Nếu các bạn thắng trong cuộc đọ sức tri thức này thì vị thế của
nước Nhật Bản sẽ dâng cao trên trường quốc tế. Còn ngược lại, nếu các
bạn thua, thì chúng ta, những người Nhật Bản, sẽ mãi mãi thấp kém dưới
con mắt người phương Tây.
5. Thử nhìn lại xem, không ít người
trong nhân dân dưới thời Minh Trị vô học, mù chữ, cái thiện, cái ác
không phân biệt nổi, chỉ biết ăn xong rồi lại ngủ, "vô công rồi nghề".
Không những thế, thường đã ngu dốt lại hay tham vọng, tìm mọi cách lừa
đảo, luồn lách pháp luật, không cần hiểu ý nghĩa của luật pháp, không
cần biết đến nghĩa vụ của bản thân, chỉ biết đẻ cho thật nhiều con nhưng
lại không hề chăm sóc, dạy dỗ chúng.
Những kẻ ngu dốt đó không biết xấu hổ và
con cái của họ khi lớn lên cũng chẳng có ích gì cho đất nước, trái lại
chỉ là gánh nặng, nỗi khổ cho xã hội. Xã hội mà toàn là những con người
như vậy thì có đem đạo lý ra giảng giải cũng vô ích, chỉ còn cách buộc
phải làm là dùng sức mạnh để răn đe, để trấn áp những hành động bạo lực,
hành vi quậy phá, phá rồi mà thôi. Đó cũng là lý do khiến cho các chính
phủ chuyên chế, chính phủ độc tài được thể tồn tại trên thế giới.
6.
Nước Nhật chúng ta hiện nay yếu kém, hoàn toàn không thể sánh vai với
các cường quốc Âu, Mỹ giàu mạnh. Nhưng về quyền lợi, với tư cách là một
quốc gia, thì chúng ta hoàn toàn ngang hàng với họ. Trường hợp nếu các
cường quốc phương Tây đi ngược lại đạo lý quốc tế, xâm phạm đến lãnh thổ
của chúng ta thì cho dù có phải biến cả thế giới này thành kẻ thù,
chúng ta cũng quyết không sợ. Như tôi đã nói ở phần 1, khi đất nước bị
làm ô nhục thì tất cả người Nhật chúng ta sẵn sàng xả thân để bảo vệ đến
cùng thanh danh của Tổ quốc.
Nhưng, còn tình trạng giàu, nghèo, mạnh,
yếu dứt khoát không phải là do mệnh Trời hoặc là do ý Trời mà ta đành
phải cam chịu. Mà đó là do con người có nỗ lực hay không chịu nỗ lực mà
thôi. Nhờ nỗ lực như thế, không biết chừng mới hôm qua còn là kẻ ngu
dốt, nhưng ngày mai đã trở thành người tài giỏi; mới hôm qua còn tự vỗ
ngực giàu mạnh, nhưng ngày mai trở nên hèn kém. Từ xa xưa, lịch sử đã
nhiều lần minh chứng cho điều này.
7.
Nếu như toàn thể quốc dân, ai nấy đều chỉ tìm cách dựa dẫm hay ỷ lại
vào người khác, không có tính tự lập thì khi ra xã hội cũng sẽ lại trở
thành những kẻ chuyên ăn bám đục khoét tiền của của đất nước, của các tổ
chức xã hội. Giữa cá nhân với cá nhân có lẽ cũng chẳng còn ai sẵn lòng
giúp đỡ ai. Tất cả đều dửng dưng với nhau, còn nhìn thấy người mù lòa
qua đường cũng không có một ai chìa tay ra giúp đỡ...
8.
Cổ nhân có câu: "Dân thì phải tuân theo sự cai trị. Còn cai trị thế nào
thì dân không cần phải biết". Câu này có nghĩa là ở trên đời, những
người hiểu được đạo lý không nhiều. Chi bằng thiểu số người đó lên nắm
chính trị, cai trị nhân dân, bắt dân phai tuân theo chính sách vạch ra
là được. Không cần phải thông báo hay giải thích gì cả. Như thế tốt hơn
là việc cái gì cũng phải giải thích, phải cắt nghĩa, mà có giải thích
xong, cắt nghĩa xong thì đâu lại vào đấy cứ như nước đổ đầu vịt vậy.
Đây là lời răn của Khổng Tử. Nhưng lời răn này thật phi lý, hoàn toàn xa rời thực tế.
Người có năng lực để có thể cai trị được
dân chúng thật ra rất ít ỏi. Trong cả ngàn người may ra mới có được một
người. Giả dụ, dân số của một quốc gia nọ là một triệu người. Trong số
đó chỉ có 1.000 người có tri thức. 990.000 người còn lại là những kẻ một
chữ cắn đôi cũng chịu. Cứ cho rằng 1.000 người có trí tuệ đó, cai trị
số dân ngu bằng tất cả lòng yêu thương, chăm bẵm họ như chăm bẵm bầy
cừu. Và 990.000 người mù chữ này cũng một mực tuân theo lời răn dạy của
"cha mẹ dân", sống trong cảnh ngu si hưởng thái bình. Cứ như thế, dần
dần quan hệ chủ nhân và khách ăn nhờ ở đậu. Mà đã là phận khách ăn nhờ ở
đậu thì nhân dân (khách) cứ chỉ biết dựa vào chính phủ (chủ nhân).
Người dân đâu cần màng tới việc nước, càng không chút mảy may lo lắng
vận mệnh quốc gia. Việc quốc gia đại sự đã có chủ nhân lo rồi...
9. Dưới
mắt tôi, việc điều hành đất nước không mang lại kết quả cũng có nghĩa
là trình độ của chính phủ Minh Trị đại để cũng chỉ như trình độ của
chính quyền phong kiến chuyên chế mà chúng ta đã lật đổ. Nhân dân ta vẫn
còn trong vòng u mê như xưa, cũng có nghĩa là người dân dưới thời Minh
Trị cũng vẫn chỉ là người dân dưới thời Mạc phủ, không hơn không kém.
Hãy thử so sánh công lao, sức lực, tiền của mà chính phủ đã bỏ ra với
kết quả đạt được thì mới thấy ít ỏi biết nhường nào.
Qua đó tôi muốn khẳng định với mọi người rằng nền văn minh của quốc gia không thể tiến bộ nếu chỉ bằng quyền lực của chính phủ.
10.
Trên cương vị cá nhân thì người nào cũng tỏ ra thông thái. Nhưng hễ trở
thành quan chức chính quyền thì sự thông thái thường thấy lại biến đi
đâu mất. Nhưng khi tập hợp nhau trong tập thể thì cái cảnh "trống đánh
xuôi, kèn thổi ngược" thường xuyên xảy ra.
Tôi buộc phải nói rằng chính phủ Nhật
Bản hiện nay là một tổ chức của nhiều người có tri thức, tập hợp nhau
lại để làm một việc hồ đồ. Có lẽ họ đã không thể phát huy được cá tính
vì bị trói buộc bởi nếp nghĩ theo kiểu "chủ nghĩa bình yên vô sự".
Chính sách của chính phủ không hiệu quả
là vậy. Bằng một số kế sách như dùng những lời lẽ hoa mỹ mị dân, dùng
quyền lực, áp đặt văn minh.... chính phủ có thể giật dây được dân chúng.
Nhưng như thế cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chính phủ trị dân bằng uy
quyền thì dân sẽ đáp lại bằng sự giả vờ chấp hành. Chính phủ lừa dối
cũng sẽ tạo ra vỏ bọc hữu hiệu. Mà cứ như vậy thì không thể chỉ dựa vào
quyền lực để thúc đẩy văn minh xã hội.
11.
Từ đời này qua đời khác, người ta chỉ học để làm quan chứ có ai muốn
học để làm dân đâu. Làm quan đã trở thành cái đích trong cuộc đời. Ngay
cả các bậc tiên sinh danh giá cũng không thoát khỏi ảnh hưởng đó. Tuy
nhiên, xu hướng "làm quan" cũng là điều dễ hiểu vì khí chất xã hội đã
khiến người ta phải như vậy. Cứ thế, trào lưu "quyền lực là chìa khóa
vạn năng" nhiễm sâu vào lòng người. Nên dân ta ai cũng chỉ muốn làm
trong công sở chính quyền, rồi tìm cách leo lên hàng quan chức chính phủ
để có quyền hành và bổng lộc.
Thí dụ: gần đây trên các tờ báo hiếm
thấy bài viết nào có ý kiến ngược lại với ý kiến của chính phủ. Lâu lâu
chính phủ đưa ra được một vài chính sách cải cách nho nhỏ, tức thì những
bài viết tán dương tâng bốc chính phủ xuất hiện đầy rẫy trên mặt báo.
Những bài viết như vậy có khác nào thái độ phỉnh nịnh khéo léo của các
cô gái làng chơi để lấy lòng khách mua hoa đâu. Tệ hại hơn nữa, những
người viết bài đó lại chính là những thành viên trong nhóm Tây học. Thật
khó có thể chấp nhận. họ đâu có phải là "gái làng chơi" và lại càng
không phải là những kẻ tâm thần hay thiếu hiểu biết.
Thái độ xu nịnh và suy nghĩ cơ hội đang
đầy rẫy trong xã hội Nhật Bản như hiện nay là do đâu? Vì chưa có được
một minh chứng thực tế nào chứng tỏ có tự do dân quyền trong xã hội, vì
người Nhật Bản đã nhiễm quá nặng bản tính nhu nhược, không còn nhìn ra
bản sắc vốn có của mình.
Tóm lại, hiện nay Nhật Bản có chính phủ, có cả dân. Nhưng có lẽ chúng ta mới chỉ có dân mà chưa có "quốc dân Nhật Bản".
12.
Khai hóa văn minh bắt đầu từ việc tự mình bắt tay vào làm và chứng minh
bằng thực tế cụ thể, cho mọi người tận mắt thấy việc thực. Làm trước
nói sau. Chứ không thể để như tình trạng nước ta hiện nay, hễ định làm
gì cứ phải họp bàn, giải thích, thảo luận dài dòng vô bổ. Chính phủ có
quyền ban bố chỉ thị, mệnh lệnh. Nhưng hiểu và biến chúng thành hiện
thực phải là nhân dân, là khu vực tư nhân. Chính vì thế, song song với
việc mở trường tư thục, chúng ta quyết định thực hiện sự nghiệp khai
sáng cho dân chúng bằng cách giảng dạy học thuật, làm thương nghiệp,
nghiên cứu luật pháp, xuất bản sách, phát hành báo, với tư cách của một
người thuộc khu vực tư nhân, không nằm trong chính phủ.
Chúng ta làm việc này trong phạm vi, bổn
phận của một quốc dân làm theo luật pháp, không sợ làm mất mặt chính
phủ. Nếu chính phủ đi ngược lại lợi ích của nhân dân, với bổn phận của
mình, chúng ta sẽ đường đường chính chính kháng nghị, tranh luận với
chính phủ cho đến khi chính phủ tỉnh ngộ, giành lại chữ "Tự do Dân
quyền".
13.
Trình độ của nền văn minh hiện có ở nước ta là kết quả của bao đời ông
cha chúng ta tự lực làm nên, nhưng nếu đem so với phương Tây thì rõ ràng
"mình mới bước được một bước thì người ta đã nhảy ba bước". Đã chậm hơn
phương Tây thì đương nhiên phải học, đằng này trong chúng ta lại nảy
sinh tư tưởng chỉ biết ngồi bi quan than thở: vì họ chạy nhanh như vậy
ta có cố mấy cũng chẳng làm sao mà bằng được phương Tây.
Đến giờ chúng ta mới cảm nhận được môt
thực tế là nền độc lập của nước ta sao mà mong manh, yếu ớt đến khi đứng
trước sức mạnh của phương Tây.
14.
Không thể đánh giá được công cuộc khai hóa văn minh của một nước nếu
chỉ nhìn vào diện mạo bề ngoài không thôi. Dù chính phủ Minh Trị có tự
mãn đến mấy vì đã xây dựng đợc rất nhiều trường học, nhà máy xí nghiệp,
xây dựng lục quân hải quân, thì tất cả những thứ đó cũng chỉ là cái vỏ
bên ngoài, chỉ là "phần xác" của một quốc gia văn minh. Để hoàn thiện
hình thức bề ngoài thì rất đơn giản vì chỉ cần có tiền. Có tiền là xây
được trường học, mua được máy móc, dựng được nhà xưởng, trang bị, súng
ống, tàu bè cho quân đội.
Nhưng, có một vấn đề không hiện ra thành
hình ở đây. Vấn đề này mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, không
thể mua bán, không thể vay mượn. Nó liên quan tới hết thảy người Nhật
Bản chúng ta. Nó có ảnh hưởng rất mạnh. Không có nó, mọi hình thái của
văn minh như những gì mà tôi đã nêu ra ở trên đều không thể phát huy
được hiệu quả trong thực tế. Nó là cái quan trọng nhất và phải được coi
là "phần hồn" của văn minh. Vậy đó là cái gì?
Đó chính là: "Chí khí độc lập của nhân dân, tinh thần độc lập của nhân dân"!
15.
Thời gian qua, chính phủ nước ta ra sức xây dựng trường học, chấn hưng
xí nghiệp nhà xưởng, cải cách quân đội và hầu như đã hoàn tất diện mạo
bề ngoài, "phần xác" của một nước văn minh trên đất Nhật Bản. Thế nhưng,
cái quan trọng nhất mà chúng ta thiếu đó là chí khí, tinh thần của nhân
dân để đưa đất nước thực sự độc lập, thực sự bình đẳng với phương Tây.
Nhân dân ta cũng không có cả chí khí tinh thần quyết không để đất nước
thua kém phương Tây. Và không chỉ nhân dân không có chí khí đó tinh thần
đó mà ngay cả những quan chức chính phủ - những người có trách nhiệm
phải tìm hiểu phương Tây - cũng thế, chưa tìm hiểu thì họ đã tặc lưỡi
buông xuôi, vì chính họ cũng mang tâm lý tự ti, mặc cảm trước phương
Tây. Đã tự ti và mặc cảm như vậy thì còn đầu óc đâu để mà tỉnh táo nắm
bắt tình hình được nữa.
Vấn đề chính là ở chỗ: nếu không có chí
khí độc lập, tinh thần độc lập thì mọi hình thái của văn minh chỉ còn là
hình thức, hoàn toàn vô dụng.
16.
Chính quyền phong kiến Mạc phủ trước đây, chỉ biết dùng quyền lực để
cai trị, còn chính phủ Minh Trị hiện nay, dùng cả sức và trí để cai trị.
Chính quyền cũ không biết thủ thuật để cai trị dân, còn chính phủ mới
bây giờ thì ngược lại. Chính quyền cũ dùng mọi cách làm tê liệt, làm rã
rời sức dân, chà đạp tới tận chân tơ kẽ tóc của dân, quy định cả cách ăn
mặc, đi đứng của mọi thành phần trong xã hội, trừng phạt nghiêm khắc
mọi sự lẫn lộn. Còn chính phủ hiện nay thì cai trị khéo léo tới mức
người dân bị lấy mất cả "hồn lẫn xác" mà cũng không hay. Vì thế, dân ta
trước sợ chính quyền như sợ ma quỷ, còn dân ta ngày nay thì tôn chính
quyền lên như thần thánh để thờ...
17.
... trường học là trường học của chính phủ, quân đội là quân đội của
chính phủ. Đường sắt, bưu điện, điện tín, công trình kiến trúc bằng đá,
cầu cống bằng sắt thép cũng như vậy. Tất cả đều là của chính phủ.
Người dân suy nghĩ về những việc trên
như thế nào? Và dân chúng nói với nhau ra sao? Họ bảo rằng: "Chính phủ
hiện nay vừa có sức mạnh vừa có đầu óc, nên chẳng ai có thể đọ nổi.
Chính phủ ở trên cao trị quốc, mọi thứ đã có chính phủ lo nghĩ và làm
cho rồi. Còn chúng ta là loại dân đen ở dưới, cứ có cái ăn để sống là
được. Việc nước là chuyện đại sự, là việc của "các quan trên", chứ đâu
phải là việc của lũ dân đen mình là lo".
...
Nếu nhân dân ta không
tỉnh ngộ, không nhận ra sự "lầm tưởng" mà cứ thế quen dần với tình
trạng như hiện nay, thì chính phủ có đổ công đổ của để hoàn thiện "cái
vỏ" văn minh nhiều đến đâu đi nữa cũng chỉ tổ làm cho khí lực trong dân
ngày một mất đi và như thế tinh thần - phần hồn của văn minh - cũng suy
yếu theo.
18.
Cả ngàn năm qua, chính phủ nắm trong tay mọi quyền hành trên đất
nước... Nhân dân chỉ còn biết nhắm mắt tuân theo các chỉ thị của chính
phủ. Đất nước ta giống như tài sản riêng của chính phủ, còn nhân dân
chẳng khác nào như những người ăn nhờ ở đậu vậy... Và thế thì quốc gia
cũng chỉ như cái nhà trọ, để người dân tạm dừng chân trong cuộc đời họ
mà thôi...
19.
Tại sao lũ chí sĩ rởm lại cứ hoành hành mãi vậy? Bọn này hễ cứ mở miệng
là đều có cùng giọng điệu... Người thường dễ bị lừa phỉnh bằng vẻ ngoài
của chúng. Kỳ thực bọn chúng đều là một lũ chí sĩ rởm cả. Được cất nhắc
vào chức vụ cao một chút, ngoài lương bổng, phụ cấp quy định ra, không
hiểu sao tiền cứ vào như nước. Hóa ra, kẻ trông coi việc xây cất thì
luôn thúc giục chủ thầu phải cống lễ. kẻ trông coi ngân khố thì đòi thị
dân phải biếu xén quà cáp mới cho vay tiền. Những chuyện như vậy diễn ra
như cơm bữa đến độ trở thành lệ...
20.
Người ta thường nói: "Trời không tạo ra người đứng trên người và cũng
không tạo ra người đứng dưới người". Kể từ khi tạo hóa làm ra con người
thì tất cả sinh ra đều bình đẳng, mọi người đều có tư cách, có địa vị
như nhau, không phân biệt đẳng cấp trên dưới, giàu nghèo.
Loài người, chúa tể của muôn vật, bằng
hoạt động trí óc và hoạt động chân tay mà biến mọi thứ có trên thế gian
thành vật có ích cho bản thân mình. Nhờ thế mà thỏa mãn được nhu cầu ăn,
mặc, ở, sống tự do theo ý muốn và không làm phiền, làm cản trở cuộc
sống của đồng loại. Con người có thể sống yên ổn, vui vẻ trên thế gian.
Đó là ý Trời, là niềm hi vọng của Trời đối với con người.
Vậy mà nhìn rộng ra khắp xã hội, cuộc
sống con người luôn có những khoảng cách một trời một vực. Đó là khoảng
cách giữa người thông minh và kẻ ngu độn; giữa người giàu và kẻ nghèo;
giữa tầng lớp quý tộc và tầng lớp hạ đẳng.
Như thế là tại làm sao? Nguyên nhận thực ra rất rõ ràng.
Cuốn sách dạy tu thân "Thự ngữ giáo" có
câu: "Kẻ vô học là người không có tri thức, kẻ vô tri thức là người ngu
dốt". Câu nói trên cũng có thể hiểu: Sự khác nhau giữa người thông minh
và kẻ đần độn là ở chỗ có học hay vô học mà thôi.
Trên thế gian có cả việc khó lẫn việc
dễ. Người làm việc khó được coi là người quan trọng. Người làm việc dễ
thường có địa vị thấp, bị coi thường. Công việc cần sự khổ nhọc về tinh
thần được xem là việc khó, còn lao động chân tay là việc dễ. Vì thế học
giả, quan chức chính phủ, giám đốc các công ty lớn, chủ trang trại sử
dụng nhiều nhân công... là những người có địa vị cao, quan trọng. Và một
khi đã là những người có địa vị, quan trọng thì đương nhiên gia đình họ
cũng giàu sang sung túc đến mức tầng lớp hạ đẳng nằm mơ cũng không
được. Tuy vậy, nếu suy nghĩ kỹ lưỡng gốc rễ của vấn đề thì chỉ có một
nguyên nhân. Đó chẳng qua là do có chịu khó học hay không mà thôi, chứ
có người nào được trời phú đâu. Ngạn ngữ có câu: "Trời không ban cho con
người phú quý. Chính con người tạo ra giàu sang phú quý." Có nghĩa là
Trời nhìn vào kết quả hoạt động, lao động của con người để ban thưởng.
Như tôi đã đề cập: Ở con người vốn dĩ
không có chênh lệch sang hèn, giàu nghèo. Vì thế, có thể nói rằng: Người
chịu khó học, hiểu biết nhiều sẽ trở thành người quan trọng, sống sung
túc; người vô học sẽ trở thành con người thấp kém, nghèo khổ.
21.
Thử nhìn vào công cuộc văn minh đang diễn ra trên đất nước ta mà xem,
tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta đang làm ngược với quy luật.
Ở nước Nhật chúng ta hiện nay, người chủ
trương thúc đẩy văn minh, gìn giữ độc lập trước áp lực phương Tây là
những người thuộc tầng lớp giữa trong xã hội, là các nhà trí thức và đơn
độc chỉ có họ. Nhưng số đó cũng chỉ là thiểu số ít ỏi. Còn đa phần các
trí thức đều thiếu con mắt nhận biết thời cuộc. Họ yêu quý và lo giữ chỗ
cho bản thân hơn là lo lắng, ưu tư cho đất nước. Đối với họ, gió chiều
nào theo chiều đó. Đa số các trí thức kiểu này luôn rình rập tìm kiếm
lợi ích trước mắt, săn đón cơ hội leo vào hàng "quan chức", sa vào các
sự vụ quản lý vặt vãnh, tiêu phí thời gian bằng nhưng việc vô bổ, xa rời
công việc nghiên cứu, học thuật. Họ thỏa mãn với quyền cao bổng hậu. Tệ
hại hơn nữa, họ lại tự cao tự đại: "Uyên bác như chúng tôi đã tập trung
hết trong hàng ngũ chính quyền rồi, trong xã hội đâu còn ai?"
Tôi buộc phải nói rừng những người trí
thức như vậy là nỗi bất hạng cho công cuộc văn minh đất nước. Lẽ ra phải
đảm nhiệm vai trò mở mang, nuôi dưỡng văn minh với tư cách của người
trí thức, thì họ lại vùi đầu vào việc kiếm lợi cho riêng bản thân, họ
chẳng bận tâm đến sự thoái hóa của tinh thần học vấn trong xã hội, đất
nước ra sao họ cũng mặc. Như thế mà vẫn tự cho mình là trí thức được
sao?
Đó là một thực tế đáng hổ thẹn.
22. Chúng ta chỉ có một mục đích gánh vai nâng đỡ tinh thần độc lập trong nhân dân.
Chúng ta lẻ loi, đang đứng mũi chịu sào
trong cơn cuồng phong, trong dòng nước xiết, chúng ta đang phải gồng
mình chống chọi với cả một trào lưu đang làm thoái hóa xã hội. Nhiệu vụ
của chúng ta thật khó khăn. Nhưng chính lúc này đòi hỏi chúng ta phải có
lòng quả cảm và tinh thần cương quyết.
Dũng khí của con người không sinh ra từ sách vở.
Đọc sách là phương tiện nâng cao học vấn.
Học vấn là phương pháp tiến tới thực tiễn.
Chính kinh nghiệm, sự từng trải sản sinh ra lòng quả cảm.
Hội Keio chúng ta, bất chấp khó khăn,
bất chấp gian khổ, nguyện đem hết tri thức kiến thức có được, xây đắp
con đường phát triển văn minh. Để đi tới đó, chúng ta không phân biệt,
không từ nan bất kỳ lĩnh vực nào, ngành học nào. Chúng ta làm thương
nghiệp, khuyến nông, viết sách, dịch sách, phát hành báo, tất cả những
gì liên quan tới văn minh.
Mỗi người chúng ta phải suy nghĩ về vai
trò, sự đóng góp của bản thân, phải đi tiên phong trong nhân dân. Chúng
ta cùng hợp tác với chính phủ.
Sức dân và sức chính quyền có cân bằng
thì tiềm lực quốc gia mới gia tăng, nền móng độc lập của quốc gia mới
vững chắc, có như vậy nước ta mới mong được bình đẳng với phương Tây.
23.
Nhân dân lẫn chính phủ, nếu cả hai phía đều làm trọn bổn phận, trách
nhiệm của mình thì chẳng cần phải nói gì thêm cả. Nhưng cũng có những
lúc chính phủ đi chệch hướng, thi hành lối chính trị chuyên chế bạo tàn,
chạy theo quyền lực vô tri thức. Những lúc như thế, nhân dân buộc phải
hành động. Và sẽ hành động theo một trong ba giải pháp như sau. Hoặc từ
bỏ khí tiết, khuất phục chính phủ. Hoặc phản kháng chính phủ bằng bạo
lực. Hoặc sẵn sàng hiến thân, hy sinh tính mạng chứ không chịu để mất
khí tiết.
Tôi xin giải thích rõ hơn.
- Giải pháp thứ nhất: Nếu chấp nhận vứt
bỏ khí tiết, tuân theo chính phủ vô điều kiện thì có thể coi đây là giải
pháp mù quáng. Tôi đã giải thích ở phần trước: Đạo làm người là tuân
theo đạo trời. Nếu vất bỏ đạo lý, khí tiết, đồng lõa với những sai trái
bất chính thì tự chúng ta đã làm hỏng vị thế của con người, và tập quán
xấu đó sẽ truyền tới đời con, đời cháu. (...)
- Giải pháp thứ hai: cá nhân chống lại
chính quyền, là điều không tưởng. Vì thế mà tập hợp nhau, lập nhóm lập
đảng gây nên nội chiến, nội loạn. Cách này tôi không cho là cách làm
nghiêm túc. Bởi nếu xảy ra nội loạn thì vấn đề phân biệt thiện, ác sẽ bị
loại bỏ. Các bên chỉ dựa vào sức mạnh trên chiến trường để giải quyết.
Và kẻ thắng sẽ quyết định tất cả. (...)
- Giải pháp thứ ba: giữ trọn đạo lý
chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh mạng sống trước mọi áp bức của chính
quyền. Tức là tin tưởng một lòng một dạ vào đạo Trời, dù phải chịu mọi
cực hình của chính quyền chuyên chế, bạo ngược cũng không khuất phục,
giữ vững khí tiết, bảo vệ chân lý, niềm tin, hơn nữa không bao giờ sử
dụng vũ khí bạo lực, chỉ dùng đạo lý để kháng cáo với chính phủ (...)
24.
... Nếu chúng ta chất vấn chính quyền bằng lý lẽ thì những luật pháp
tốt hoặc những chính sách tuyệt vời hiện hành trong quốc pháp không bị
ảnh hưởng. Thuyết phục bằng lý lẽ, điều đó sẽ thấm dần vào lòng người
theo lẽ tự nhiên. Năm nay, thuyết phục chưa được thì sang năm tiếp tục
thuyết phục cho tới khi chính quyền hiểu ra. Vì mục đích của nó là ngăn
chặn và cải thiện bất chính trong chính quyền. Và một khi chính phủ đã
chấp thuận cải thiện chính sách thì việc chất vấn chính phủ cũng sẽ chấm
dứt.
Nếu chúng ta dùng sức mạnh đối địch với
chính phủ thì chính phủ cũng sẽ đáp lại bằng việc đàn áp, bắt bớ. Quan
chức chính phủ dù có là những kẻ bạo chính thì cũng là người Nhật chúng
ta cả. Trước những lời lẽ đúng với đạo lý của những người chất vấn chính
phủ trong hòa bình và sẵn sàng hy sinh thân mình vì đạo lý đó thì không
có lẽ không thuyết phục hoặc không làm lay động được các quan chức
chính phủ. Tôi nghĩ rằng họ không thể không hối hận về những lầm lỗi,
sai trái của họ và sẽ cải tà quy chính.
25. Nếu khảo sát cụ thể các hoạt động ở mỗi con người thì sự hoạt động đó có thể chia thành hai loại như sau:
Thứ nhất là hoạt động với tư cách của một cá nhân độc lập.
Thứ hai là hoạt động với tư cách của một thành viên trong xã hội con người.
Mưu cầu cái ăn, cái mặc, chỗ ở ổn định dựa vào hoạt động của khối óc và cơ thể là lẽ thường tình ở con người.
(...) Tất nhiên, đối với con người việc
tự lập kiếm kế sinh nhai rất quan trọng. Người xưa thường dạy: "Hãy kiếm
sống bằng chính mồ hôi của mình". Thế nhưng theo tôi, cho dù chúng ta
có làm đúng theo lời dạy này thì cũng chưa phải là đã làm đúng trách
nhiệm và nghĩa vụ với tư cách là con người. Lời dạy này mới dừng lại ở
chỗ răn người ta làm người thì đừng để thua kém muông thú và cũng chỉ
dạy có thế.
Các loài chim chóc, muông thú, tôm cá,
côn trùng... tự chúng không kiếm mồi được sao? Ví như loài kiến chẳng
hạn. Loài kiến không những biết kiếm mồi mỗi ngày mà còn biết làm hang,
làm tổ, tích trữ mồi trong suốt mùa đông giá rét.
Vậy mà trên đời này, có không ít người, hành vi của họ cũng chỉ ngang với đàn kiến thôi mà cũng tự mãn.
(...) Nhưng, tôi lại hoàn toàn không
nghĩ rằng loài người với tư cách là chúa tể của muôn loài - mới có được
kết quả nhỏ nhoi như vậy mà đã coi là hoàn tất mục đích đích thực của
cuộc đời.
Giải quyết được cái ăn, cái mặc, chỗ ở
mà đã mãn nguyện, đã cảm thấy hài lòng rồi thì hóa ra cuộc đời con người
trên thế gian này chỉ đơn thuần là được sinh ra rồi chết đi thôi hay
sao? Tình trạng lúc anh ta chết đi có khác gì lúc được sinh ra. Tức là
quanh quân vẫn chỉ là chuyện sao cho có nhà cửa, có cuộc sống ổn định và
có của ăn của để nữa. Vẻn vẹn chỉ có vậy. và nếu đến thế hệ con cháu,
cũng lặp đi lặp lại y hệt cuộc sống của anh ta thì dù có trải qua hàng
trăm đời, làng xóm thị trấn nơi anh ta đã sống xưa thế nào nay chắc cũng
vậy, không chút thay đổi.
Không một người nào nghĩ tới sự nghiệp công ích, công cộng, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân và gia đình. Ngoài ra thì mặc kệ.
Không một người nào có suy nghĩ là phải làm gì, để lại cái gì cho quê hương khi đang còn sống.
Người châu Âu có câu: "Nếu mọi người ai
cũng chỉ mong thỏa mãn và an nhàn cho riêng cá nhân mình, thì thế gian
này cũng không có gì khác khi mới có loài người".
26.
Một khi còn sống trên đời, còn giao tiếp với mọi người thì bản thân mỗi
con người vẫn còn là một thành viên trong xã hội. Cho nên lẽ đương
nhiên là phải có nghĩa vụ với xã hội. Ngay cả học vấn, kỹ thuật, chính
trị, luật pháp... không có cái nào là không cần thiết để cho con người
sống trong xã hội, tất cả những thứ này sinh ra là vì xã hội con người.
(...)
Con người ta, bất kỳ là ai, hễ có chút
ít "sở trường" là đều muốn đem ra giúp ích cho đời. Đó âu cũng là lẽ
thường. Nhiều khi tưởng chừng như con người không có ý thức vì xã hội,
nhưng rồi không biết bằng cách nào mà con cháu họ vẫn nhận được ơn huệ.
Đó là vì trong con người có thiện tâm, nên các nghĩa vụ trong xã hội rồi
cũng đều được thực hiện.
Nếu trong xã hội từ xa xưa mà không có
những con người như vậy thì chúng ta ngày nay đâu có được hưởng thành
quả văn minh đang tràn đầy khắp nơi trên thế gian.
27. Mục đích của học vấn phải đặt ở tầm cao.
Nếu tôi không nhầm thì việc nấu cơm, đun
nước cũng là học vấn. Việc bàn luận về quốc gia đại sự cũng là học vấn.
Nhưng lo cuộc sống của gia đình thì dễ hơn lo kinh tế, chính trị của
một quốc gia. Hơn nữa trên đời này cái gì dễ kiếm thì ít được quý trọng,
càng khó kiếm thì giá trị càng cao.
Tôi nhận thấy sinh viên hiện nay có xu hướng né tránh việc khó, tìm kiếm việc dễ.
Dưới thời phong kiến, người học có miệt
mài học hành cũng không có chỗ để ứng dụng học vấn, vì trong xã hội đó
con người mất tự do. Do vậy cực chẳng đã họ chỉ còn biết học, tự mình
tích lũy học thức. Vì thế, sinh viên chúng ta hiện nay khó mà theo kịp
họ về tri thức.
Sinh viên hiện nay không bị bất kỳ hạn
chế cả. Cứ có học là có thể ứng dụng ngay kết quả học tập vào thực tế.
Tôi lấy ví dụ, các sinh viên theo ngành Âu học trong ba năm, họ học lịch
sử, học vật lý... Sau khi ra trường họ được tuyển dụng ngay tức thì để
làm giáo viên giảng dạy, hoặc đi làm công chức chính quyền nếu họ muốn.
Ngoài ra, nhiều người còn tìm cách đơn giản hơn, nhanh hơn. Đó là chỉ
cần lùng sục và đọc qua các cuốn sách dịch đang bán chạy, đi đây đi đó
để có chút thực tế, tích lũy thêm một ít thông tin trong và ngoài nước,
gặp dịp may là được chọn ngay vào làm việc trong các công sở. Thế là họ
nghiễm nhiên trở thành một thành viên đắc lực trong bộ máy nhà nước.
Những điều tôi lo sợ là các hiện tượng
trên đây nếu trở thành xu hướng, thành trào lưu trong xã hội thì học vấn
sẽ mất đi bản chất đích thực và mục đích cao quý của nó.
(...) Chỉ đến khi trên khắp mọi miền đất
nước Nhật Ban, nơi đâu cũng gặp những người vừa có tài, vừa có đức,
ngày đêm rèn giũa và tích lũy thực lực thì ắt hẳn đến một ngày nào đó,
chúng ta sẽ ngang hàng, sánh vai với nền văn minh của các cường quốc
phương Tây.
28.
Tạm gác sang bên vị trí của cá nhân, nếu chúng ta quan tâm tới nghĩa vụ
đối với xã hội, thì trước hết là không làm vẩn đục danh dự người Nhật
Bản, tiếp đến là mọi người dân đồng lòng góp sức mang lại vị trí quốc tế
trong độc lập và tự do cho Nhật Bản. Như thế mới được coi là làm tròn
nghĩa vụ giữa cá nhân và xã hội.
Tôi thừa nhận những người đang toại
nguyện với cuộc sống của bản thân họ trong căn nhà riêng của mình là
những người độc lập. Nhưng tôi không thể thừa nhận họ là những người
Nhật Bản độc lập được. Hãy thử nhìn kỹ xem. Ở thời điểm này, nền văn
minh của nước Nhật Bản chỉ có Danh mà không có Thực. Về hình thức thì
trông cũng được đấy, nhưng về tinh thần thì thật đáng buồn lòng.
Lực lượng quân sự của Nhật Bản, từ lục
quân tới hải quân có khả năng kháng cự với lực lượng quân sự của các
cường quốc phương Tây chưa? Hiển nhiên là chưa. Nước Nhật không thể
chống chọi được với các thế lực phương Tây trong lúc này.
Thế còn trình độ học vấn của Nhật Bản
hiện nay ra sao? Với nền học vấn hiện thời, chúng ta có thể đem rao
giảng cho người phương Tây không? Rõ ràng là không có cái gì cả. Ngược
lại, chúng ta phải học ở họ mọi thứ. Và không chỉ đơn thuần là cứ học
những thứ mà chúng ta chưa có là được...
29.
Những hỗn loạn trong buổi đầu du nhập văn minh phương Tây là điều không
tránh khỏi. Việc chính phủ Nhật Bản yêu cầu phương Tây viện trợ, cung
cấp văn minh cho chúng ta cũng không phải là sai.
Nhưng điều quan trong mà tôi muốn nói là
tất cả những gì đang diễn ra trên đất nước ta hiện nay cũng chỉ là giải
pháp nhất thời. Chúng ta không thể thuê vĩnh viễn người phương Tây làm
thay chúng ta *). Chúng ta ra sức học tập họ, nhưng không nên quá sùng bái, tôn thờ họ. (*
- Để học hỏi thể chế chính trị, xã hội và kỹ thuật phương Tây, chỉ
riêng chính phủ Minh Trị đã thuê hơn 500 chuyên gia, học giả trong mọi
lĩnh vực, đặc biệt là Giáo dục, Luật pháp, Xây dựng, Nông nghiệp và In
ấn, sang Nhật Bản làm việc trong suốt thời kỳ Minh Trị duy tân
(1868-1912))
Có cách nào để Nhật Bản không phụ thuộc
vào quốc gia khác? Làm như thế nào để chúng ta có thể đi trên đất nước
mình bằng chính đôi chân của chúng ta? Để đạt được điều này, chúng ta
còn phải vượt qua cả một chặng đường vô cùng khó khăn.
Các bạn sinh viên! Chỉ có một cách, đó
là các bạn phải ra sức học tập, chờ ngày đem mọi tinh lực ra phục vụ cho
đất nước. Chính điều này cũng là trách nhiệm mà các bạn phải gánh trên
vai, là trách nhiệm vô cùng cấp bách.
30.
Dù thế nào đi nữa thì sự nghiệp khẩn cấp nhất - vì đất nước Nhật Bản
hiện này - là mọi quốc dân chúng ta, bất kể người nào cũng phải học tập,
phải nghiên cứu. Nhất là sinh viên - những người ý thức rõ nhất nghĩa
vụ của công dân - lại càng không thể bàng quan trước sự tình của đất
nước. Phấn đấu học tập là công việc quan trọng nhất trong lúc này của
các bạn.
Nếu nghĩ được như vậy thì sinh viên hiện
nay quyết không thể thỏa mãn với một chút kiến thức học được ở trong
nhà trường. Cần phải đặt mục tiêu cao hơn, xa hơn. Cần tìm hiểu cặn kẽ
bản chất của học thuật. Cần phải xây dựng được vị trí đích thực. Dù chỉ
một mình - không có bạn cùng chí hướng - cũng phải có khí phách để xây
dựng đất nước Nhật Bản, tận tâm tận tụy đem hết mọi khả năng đóng góp
cho xã hội.
Từ trước tới nay, tôi vốn không ưa lối
học của các sĩ phu, các nhà nho tối ngày vùi đầu dùi mài kinh sử, làm
thơ phú, câu đối... theo kiểu khoa cử Trung Hoa. Vì với lối học đó, có
đỗ đạt ra làm quan, họ chỉ biết cai trị xã hội, cai trị dân chúng hoàn
toàn theo cảm tính. Chính vì thế, ngay từ Phần 1, tôi đã nhấn mạnh đến
sự cần thiết của "Thực học", học các môn tự nhiên, các môn xã hội, ứng
dụng vào cuộc sống hàng ngày, sao cho tất cả mọi người đều có thể gây
dựng cuộc sống bằng trách nhiệm và khả năng của mình. Tôi nhấn mạnh tới
tầm quan trọng về sự bình đẳng giữa các tầng lớp trong xã hội.
31. Việc tìm kiếm chân lý thường bắt đầu từ sự hoài nghi
Những tiến bộ của văn minh đều ra đời từ
sự phát hiện chân lý trong quá trình nghiên cứu mọi sự vật tự nhiên
xung quanh ta. Nguyên nhân phát triển của nền văn minh phương Tây cũng
xuất phát từ tinh thần hoài nghi. Galile tìm ra thuyết trái đất quay
quanh mặt trời vì nghi ngờ thuyết mặt trời quay quanh trái đất. Newton
tìm ra quy luật vạn vật hấp dẫn từ việc quan sát trái táo rơi. Watt phát
minh ra máy hơi nước do để ý tới hơi khói bốc ra từ phích nước. Tất cả
đều đạt tới chân lý xuất phát từ sự hoài nghi trước các hiện tượng, sự
vật.
Và không phải chỉ có khoa học tự nhiên,
những tiến bộ của khoa học xã hội cũng vậy. Từ chỗ hoài nghi chế độ
chiếm hữu nô lệ, nên đã đề xuất Luật cấm buôn bán nô lệ. Và về sau,
Thomas Clark đã chấm dứt thảm cảnh này. Hoài nghi về Công giáo Roma,
Martin Luther đã thực hiện cải cách tôn giáo. Nhân dân Pháp vì căm giận
sự bạo ngược của tầng lớp quý tộc nên đã làm cuộc cách mạng Pháp. Nhân
dân mười ba bang Hoa Kỳ đã giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh giành
độc lập vì hoài nghi những luật lệ của Anh Quốc. Chưa hết, người Nhật
Bản thường nghĩ rằng đàn ông làm việc ngoài xã hội, còn đàn bà trông nom
nhà cửa, cơm nước trong nhà. Nhưng Steward Mill đã viết bài "Giải phóng
phụ nữ" để xóa bỏ tập quán này. Nước Anh với học thuyết mậu dịch tự do
được cả giới kinh tế trên toàn cầu thừa nhận. Nhưng tại Hoa Kỳ, các học
giả lại chủ trương học thuyết bảo hộ mậu dịch, thể hiện lập trường coi
trọng việc nuôi dưỡng và bảo vệ các ngành sản xuất trong nước.
Tại phương Tây, cứ một học thuyết ra đời
thì lại có học thuyết mới phản biện lại. Những cuộc tranh luận với các ý
kiến, học thuyết khác nhau diễn ra liên tục không ngừng.
Hãy thử so sánh thực tế đó với tình hình
tại các quốc gia châu Á xem sao? Châu Á vẫn trong vòng mê muội. Người
ta vẫn tin không một chút nghi ngờ vào lời của những người được coi là
thánh nhân từ hàng ngàn năm về trước, vẫn mê tín dị đoan,vẫn tin vào lời
nói của các đồng cốt. Chẳng thể nào so sánh, hoàn toàn không thể bàn
luận được với người phương Tây.
Tuy vậy, việc mang trong lòng sự hoài
nghi, khởi xướng ra dị thuyết, tìm tòi chân lý là một việc hết sức khó
khăn, nó giống như muốn giong thuyền ra khơi trong khi gió ngược vậy.
Nhưng có khi vận may, gió thuận thì chẳng tốn nhiều công sức, thuyền vẫn
tiến thẳng.
Tuy vậy, đừng có ảo tưởng sẽ gặp vận may như vậy trong xã hội.
Có một cách để đạt tới chân lý là phải
vượt qua được cuộc phản biện, phải bảo vệ được chính kiến của mình trước
mọi ý kiến đối nghịch.
33. Hoài nghi sinh ra chân lý.
-
... Học vấn không phải là việc chỉ có đọc và cứ đọc thật nhiều sách là
đủ. Bản chất của học vấn phụ thuộc và khả năng ứng dụng. Có học vấn mà
không ứng dụng được vào cuộc sống thực tế thì chẳng khác gì vô học.
...
Nếu
nhìn vào thực trạng giờ học ở các trường thành phố thì thấy học sinh có
vẻ siêng năng học tập lắm, cứ đà này xem ra tất cả sẽ trở thành học
giả. Nhưng nếu thu hết sách giáo khoa và vở chép của chúng, và "trò ở
đâu trả về quê đấy" thì sự thể sẽ ra sao? Chắc là khi cha mẹ, bè bạn hỏi
đến thì học sinh chỉ còn nước: "Học vấn đề quên tại Tokyo mất rồi".
Theo như suy nghĩ của tôi, bản chất thực
sự của học vấn là phải động não suy nghĩ, chứ không phải chỉ là đọc
sách một cách đơn thuần.
Và để ứng dụng sống động suy nghĩ vào
cuộc sống thực tế thì cần phải biết trù tính, lo liệu. Tức là phải quan
sát sự vật. Phải suy đoán đạo lý của sự vật. Phải đưa ra chính kiến,
cách nghĩ cách làm của bản thân mình. Ngoài ra đương nhiên là còn phải
đọc sách, phải viết sách. Phải nói lên ý kiến của mình cho người ta
nghe. Phải tranh luận. Biết vận dụng tổng hợp các biện pháp như vậy thì
mới được gọi là nghiên cứu học vấn.
Quan sát sự vật, suy luận, đọc sách là cách để tích lũy tri thức.
Bàn bạc, tranh luận là cách để trao đổi tri thức.
Viết, diễn thuyết là các để mở rộng tri thức.
Trong các biện pháp trên đây, có cái đạt
được bằng sự nỗ lực của chính bản thân mình. Có cái cần có người bàn,
người nghe. Đó là khi tranh luận, diễn thuyết. Và như vậy cần thiết phải
tổ chức các buổi tranh luận và diễn thuyết.
Hiện nay, vấn đề lo ngại nhất ở nước ta
là dân trí quá thấp kém. Khai sáng quốc dân, đưa họ đến tầm cao kiến
thức vốn được xem là nhiệm vụ cơ bản của các học giả. Vì vậy, các học
giả, khi đã nắm bắt được cách thức nghiên cứu, thì phải nỗ lực làm tròn
vai trò này.
Tranh luận, diễn thuyết cần thiết ra sao
và có tầm quan trọng thế nào, các bạn đều đã rõ. Nhưng tại sao đến giờ
này nó vẫn chưa được thực hiện ở nước ta? Tôi buộc phải nói rằng đó là
do các học giả quá lười biếng.
Hành vi, hoạt động của con người thường hướng theo hai phần: trong và ngoài. Cần phải nỗ lực cả hai.
Đa số các học giả hiện nay thường chỉ
hoạt động hạn hẹp trong phạm vi cá nhân. Họ e ngại, chây lười không muốn
mở rộng ra thế giới bên ngoài. Hãy mau tỉnh ngộ. Chỉ khi nào có kiến
thức sâu như vực thăm, tiếp xúc trao đổi với người khác như chim tung
cánh mở rộng tự do tự tại trong không trung, mới đúng là học giả thực
thụ.
34.
Thói xấu xa tệ hại nhất trong xã hội là tham lam. Nguồn gốc của tham
lam là ở chỗ trói buộc tự do. Vì thế, ngôn luận phải được tự do. Hoạt
động của con người không thể bị cản trở.
Thử so sánh giữa xã hội Nhật Bản và xã
hội các nước Âu Mỹ xem sao. Xã hội nào gần giống với tình trạng trong
chốn hậu cung (thói tham lam hoành hành) nói trên? Chẳng phải là xã hội
Nhật Bản đó sao. Ở dân chúng Anh, Mỹ không phải là không có thói tham
lam, xa xỉ, lỗ mãng... Họ cũng không thiếu những kẻ lừa đảo, bịp bợm. Và
không phải là cái gì trong phong tục của họ cũng đều tốt đẹp cả.
Nhưng có một điểm không thể nói là giống
hệt với tình trạng của xã hội Nhật Bản. Đó là tham vọng. Trong xã hội
văn minh người ta không đến nỗi ghen ghét, căm tức trước hạnh phúc của
người khác và ngấm ngầm cầu mong cho người khác gặp bất hạnh như con
người trong xã hội Nhật Bản.
Hiện nay, trong xã hội Nhật Bản, những
người hiểu biết, các thức giả đang lên tiếng đòi tự do xuất bản, tự do
ngôn luận, yêu cầu lập viện dân biểu. Vì sao và hoàn cảnh nào hoặc những
thức giả phải lên tiếng như vậy?
Xã hội không thể là chốn hậu cung như
trước đây. Nhân dân không thể như những cung tần, mỹ nữ. Chỉ có đoạn
tuyệt với tham lam, lòng đố kỵ, ghen ghét và được tự do mới có thể giành
lại và dấy lên dũng khí ganh đua lẫn nhau. Hạnh phúc hay bất hạnh, danh
dự hay nhơ nhuốc... phải làm sao để đó là kết quả đương nhiên từ nỗ lực
của mọi cá nhân.
Cản trợ tự do ngôn luận, trói buộc hoạt
động của dân chúng đa phần đều liên quan đến chính sách của chính phủ.
Và ai cũng đổ hết cho nền chính trị. Nhưng thực ra không hẳn là vậy.
Chính trong nhân dân cũng thải ra nhiều thứ độc hại không kém. Nếu chỉ
cải cách chính trị không thôi cũng không thể gột sạch những thứ độc hại
đó ngay được.
35. Vì sao cứ muốn quan hệ ngoài xã hội phải như quan hệ cha con trong gia đình?
Tôi lấy việc nuôi dạy một đứa con khoảng chín, mười tuổi làm ví dụ.
Khi nuôi con, cha mẹ thường không để ý
xem chúng cần cái gì và suy nghĩ ra sao. Cho ăn, cho mặc thế nào hoàn
toàn dựa theo cảm tính. Miễn là con ngoan ngoãn biết vâng lời, không làm
trái ý mình thì trời lạnh sẽ cho mặc ấm, bụng đói sẽ cho ăn no. Thức
ăn, manh áo, chỗ ở giống như của Trời cho, cần lúc nào có lúc đó, con
cái không phải lo nghĩ.
Đối với người làm cha làm mẹ, con cái là
thứ quý giá nhất. Nếu có chiều chuộng, có yêu thương hay mắng mỏ, có
cho roi cho vọt, cũng đều là hành vi xuất phát từ hành vi tình thương
chân thực.
Hình ảnh cha mẹ với con cái là một như
vậy mới đẹp làm sao! Đương nhiên, trong mối quan hệ này, trên (cha mẹ)
vẫn ra trên, và dưới (con cái) vẫn ra dưới. Hoàn toàn không có bất cứ
một sự lẫn lộn nào.
Những người chủ trương một xã hội phân
thành đẳng cấp, có trên có dưới, luôn ao ước quan hệ xã hội cũng được
như quan hệ cha con trong một nhà (không có cai trị bằng "ác ý"). Mong
ước đó rất hay nhưng có một vấn đề lớn phải suy nghĩ.
Thực ra, quan hệ cha con chỉ hình thành
trong điều kiện cha mẹ là những người lớn, chín chắn và con cái là những
đứa trẻ còn non dại. Mà phải là con đẻ mới được. Nhưng cho dù là con
mình đẻ ra, khi tới độ tuổi nhất định thì người cha, người mẹ nào cũng
cảm thấy chúng bắt đầu khó bảo. Và mối quan hệ cha con bất hòa dần theo
thời gian.
Với con cái nhà mình còn khó, huống chi
là với con cái nhà người. Bởi thế, quan hệ ở ngoài đời giữa những người
lạ - mà đều đã trưởng thành - lại còn khó gấp bội. Vậy phải làm sao để
có thể hình thành được mối quan hệ giữa người với người trong xã hội
giống như quan hệ cha con trong gia đình? Biến lý tưởng thành hiện thực
quả là không dễ.
Hơn nữa, một đất nước, một làng, một
cính phủ, một công ty... tất cả những gì mà người ta gọi là "xã hội loài
người" cũng đều là xã hội của những người đã trưởng thành, xã hội của
những người không có quan hệ huyết thống với nhau. Trước một thực tế như
vậy, mà lại mong ước áp đặt quan hệ cha con trong một nhà vào quan hệ
người với người ngoài đời thì thật là ảo tưởng.
Nhưng dù biết là khó song ai cũng đều
muốn biến trí tưởng tượng thành hiện thực. Con người là vậy. Và đây cũng
chính là nguyên nhân dẫn tới đẳng cấp, địa vị trên dưới trong quan hệ
giữa người với người, cũng chính là nguyên nhân sinh ra nền chính trị
chuyên chế tàn bạo trong xã hội.
Vì thế tôi mới viết đoạn trên rằng:
Nguyên nhân chính đẻ tra đẳng cấp, địa vị không xuất phát từ sự ác ý mà
xuất phát từ trí tưởng tượng của con người.
Tại các quốc gia Á châu, người ta gọi
quân chủ là "vua cha", gọi dân chúng là "thần dân", "con đỏ". Ngoài ra,
người ta còn gọi công việc của chính phủ là "mục dân" (chăn dân, trông
coi dân). Ở Trung Hoa, người ta còn đặt tên cho các quan cai trị địa
phương là "quan châu mục".
Thực ra cái chữ "mục" ở đây, có nghĩa là
chăn nuôi gia súc. Tức là đàn bò, bầy cừu dược người ta chăn dắt vỗ về
ra sao thì dân chúng trong vùng cũng được chăn dắt như vậy. Họ công
nhiên tán thành dương "chiêu bài" này. Đối xử với người dân như lũ ngựa
non, bầy nai tơ. Càng làm vô cùng thất đức, ngạo mạn.
Tuy vậy, như tôi đã trình bày ở đoạn
trên, việc họ coi dân chúng như lũ trẻ non dại, như bầy cừu, như đàn bò
cũng không phải do ác ý gì. Chẳng qua họ cố gắn việc trị vì một đất nước
theo kiểu cha mẹ chăm sóc, nuôi nấng con cái.
Để làm dược như vậy, họ tự tôn quân chủ
là "vua cha" vừa có đức, vừa có tài. Tiếp đến, bên dưới lại có các quan
đại thân anh minh sáng suốt giúp sức. Họ ra sức truyền bá trong dân
chúng, rằng đấng quân chủ và các đại thần có tấm lòng trong như nước,
ngay thẳng như "mũi tên", tình thương bao la, lo cho dân từng bát cơm,
manh áo, từng chốn nương thân. Dân đói thì cho gạo, gặp hỏa hoạn thì cho
tiền bạc.
Cứ như thế, ơn đức của đấng quân chủ như
luồng gió nam mát rượi thổi vào dân chúng. Còn dân chúng tuân phục đấng
quân chủ như cờ phướn cuộn bay theo gió, nhũn như con chi chi, vô cảm
như sỏi đá. Đấng quân chủ và thứ dân quyện vào nhau. Thế gian yên ổn
thanh bình.
Nghe họ ca tụng mà cứ ngỡ là quang cảnh trên thiên đường đang hiện ra trước mắt!
Tuy vậy, thử suy ngẫm hiện thực xã hội
sẽ rõ. Quan hệ giữa chính phủ và nhân dân vốn là quan hệ giữa những
người lạ với nhau, không phải quan hệ máu mủ ruột thịt. Quan hệ giữa
người lạ với người lạ, nhất thiết phải ràng buôc nhau bằng khế ước, hợp
đồng. Cả hai cùng phải tôn trọng hợp đồng, điểm nào chưa được thì phải
tranh luận dàn xếp rồi thống nhất thực hiện. Luật pháp của một quốc gia
cũng được hình thành trên cơ sở đó.
Trên thế gian này, có quốc gia nào có
được đấng quân chủ nhân đức, có được các quan đại thần sáng suốt anh
minh, có được lữ thần dân nhu mì dễ bảo... không? Đó chỉ là giấc mộng ảo
tưởng.
Có trường học nào đảm bảo sẽ đào tạo ra
toàn các bậc thánh nhân, toàn người tài đức? Có cách giáo dục nào chắc
chắn sẽ sản sinh ra thần dân dễ sai bảo?
Ngay cả Trung Hoa, từ thời nhà Chu, các
nhà cai trị đã bao lần đau đầu khổ sở vì ước nguyện đó. Và đã có lần nào
họ trị vì dân chúng được đúng như ý nguyện không? Nếu được như thế thì
đâu đến nỗi giờ đây cả quốc gia rộng lớn này đang bị ngoại bang giày
xéo? (tác giả ám chỉ cuộc chiến tranh Nha phiến xảy ra tại Trung Hoa
thời kỳ đó)
Vậy mà họ vẫn cứ rao giảng ra rả lòng dạ
quân chủ như biển Thái Bình... Mà họ có muốn ca ngợ thì cứ việc ca ngợi
lấy một mình. Bị ngoại xâm giày xéo mà vẫn cứ tiếp tục ca ngợi nền
chính trị nhân từ của quân chủ.
Cứ cho là đó chuyện của người ta, nhưng mù quáng nếu như vậy thi chỉ tổ cho thiên hạ chê cười.
Theo CHÚNG TA
Posted in: Suy Ngẫm
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên Facebook
0 nhận xét:
Đăng nhận xét