Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013
Về cái chết của Tướng Võ Nguyên Giáp
13:09
Hoàng Phong Nhã
No comments
Thomas A. Bass
Bùi Xuân Bách dịch
Giờ đây viên tướng đã qua đời, nhưng có
lẽ con người này còn có thể hồi sinh. Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất hôm
mồng 4 tháng 10-2013 ở tuổi 102. Những cáo phó, sơ lược tiểu sử về ông,
nhiều bản trong số đó được viết từ nhiều năm trước, chỉ cung cấp một sự
diễn dịch chính thức về một cuộc đời mà chỉ gần đây các nhà sử học mới
khai thác, một cuộc đời – bất chấp sự trường thọ của nó – chưa hề được
xem xét chi tiết.
Những bản cáo phó về Tướng Giáp, cùng
một lúc đã gán cho ông quá nhiều và quá ít công trạng. Ông quả thực là
kiến trúc sư của chiến thắng huy hoàng tại Điện Biên Phủ năm 1954 chống
người Pháp, chấm dứt cuộc chiến Đông Dương thứ nhất, và Graham Greene đã
đúng khi gọi đó là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử thế giới.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của chủ nghĩa thực dân phương Tây, một
đạo quân châu Á đã đánh bại một đạo quân châu Âu trong một trận đánh
chính quy. Thông điệp đã vang vọng tới Algeria và các thuộc địa khác,
trong khi họ noi theo tấm gương thành công của Việt Nam. “Việc những
thanh niên Mỹ vẫn tiếp tục chết ở Việt Nam chỉ nói lên rằng, cần phải có
thời gian để tiếng vọng, thậm chí, của một thất bại hoàn toàn có thể đi
hết một vòng quả đất”, Greene viết.
Phần lớn những cáo phó về Tướng Giáp đều
gắn cho ông công lao đã chiến thắng cuộc chiến Đông Dương lần thứ hai,
cuộc kháng chiến chống Mỹ. Trong đó đều nói rằng ông đã dàn dựng kế
hoạch cho cuộc Tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 và chiến dịch cuối cùng,
chiến dịch kết thúc cuộc chiến với sự sụp đổ của chính quyền Sài Gòn năm
1975. Những phát biểu này hoàn toàn tảng lờ các thông tin được biết
trong những năm gần đây, các tài liệu lưu trữ và những nét tiểu sử chỉ
giờ đây mới phát lộ. Ngay từ năm 1963, sau khi phản đối Nghị quyết 9 về
việc tiến hành chiến tranh trực tiếp chống Mỹ, Chủ tịch Hồ Chí Minh và
Tướng Giáp đã bị gạt sang một bên trong cuộc tranh giành quyền lực của
Lê Duẩn cùng các nhà lý luận khác trong Đảng. Sau đó, ông Hồ tự cách ly
mình ra bằng cách đi Trung Quốc chữa bệnh. Ông Giáp thì đi Hungary.
Tướng Giáp đã ở lại Hungary năm tháng, khi cuộc Tổng tấn công Tết Mậu
Thân được lên kế hoạch. Mãi hai ngày trước khi chiến dịch bắt đầu, một
chiếc chuyên cơ của Trung Quốc mới chở ông về lại ViệtNam. Giáp – người
mà danh chính ngôn thuận vẫn là Tổng Tư lệnh các lực lượng vũ trang và
Bộ trưởng Quốc phòng – đã bàng hoàng khi được biết những chi tiết về
cuộc tiến công biển người vào các đô thị Nam Việt Nam và các mục tiêu
quân sự khác. Ông biết rằng các lực lượng vũ trang giải phóng trong Nam
quá thua kém về mặt hỏa lực và không một cuộc đồng khởi nào có thể cứu
họ khỏi bị tàn sát. Điều mà ông nhận được chỉ vì ông đúng – là một dạng
lưu đày mới, ngay trong nội bộ. Ba chục tướng tá và những người cộng sự
gần gũi của ông đã bị bắt và bỏ tù vì họ đã không nhiệt tình đầy đủ
trong việc ủng hộ đường lối của Đảng.
Là người lính có kỷ luật, suốt năm mươi
năm Tướng Giáp đã giữ kín miệng về cuộc tranh giành quyền lực trong nội
bộ Đảng. Những đồng sự cộng sản đã hạ tầng công tác của ông, từ Phó Thủ
tướng xuống Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Dân số và Sinh đẻ có Kế hoạch,
nhưng sống càng lâu, ông càng trở thành biểu tượng của sự thông minh và
trung thực, lòng dũng cảm và sự nhìn xa trông rộng của dân Việt. Ông đã
phát biểu chống lại sự tham nhũng và nhà nước công an khắc nghiệt của
Việt Nam. Ông đã chống lại việc Chính phủ cho phép Trung Quốc khai thác
mỏ bauxite ở Tây Nguyên.
Trong khi tin tức về việc ông qua đời
lan truyền trên mạng internet – không có một thông báo chính thức nào
được công bố cho tới ngày hôm sau – hàng trăm nghìn người Việt Nam đã đổ
ra các đường phố mang theo những bó hoa vàng và ảnh của con người đã
từng tham gia tạo nên nước Việt Nam hiện đại và cũng là người đại diện
tiêu biểu nhất cho những hy vọng và giá trị của đất nước. Mọi người đã
khóc vì tất cả những gì họ đã phải chịu đựng trong suốt ba mươi năm
chiến tranh chống Pháp và Mỹ. Họ khóc vì những lời hứa cuội của những
con người tầm vóc nhỏ hơn ông, nhưng đã gạt ra rìa một viên tướng vĩ
đại.
Tôi đã đến thăm nhà báo Sài Gòn kiêm
điệp viên Phạm Xuân Ẩn chỉ ít lâu trước khi ông mất năm 2006. Lúc đó ông
bước tới cái ngăn kéo trong phòng khách của mình và lôi ra một tập
giấy. “Đây là bức thư mười bảy trang của Tướng Giáp”, ông nói. Đó là một
trong những bức thư tướng Giáp gửi cho Bộ Chính trị vào cuối đời, phê
phán ảnh hưởng của Trung Quốc trong công việc nội bộ của Việt Nam, nạn
tham nhũng, hối lộ, việc theo dõi của công an, sự tàn phá môi sinh, và
những căn bệnh xã hội khác. Ẩn kể với tôi rằng, ba mươi tướng lĩnh đã ký
thỉnh nguyện thư ủng hộ Tướng Giáp. “Thật nguy hiểm nếu anh đứng về một
phía nào đó”, Ẩn nói. “Nguyên nhân khiến chúng tôi không có sách lịch
sử Việt Nam do người Việt Nam viết, là do anh không thể nói thật. Đó là
tại sao tất cả sách trên giá của tôi đều do người ngoại quốc viết.”
Thượng nghị sĩ John McCain và những nhà
bình luận khác đã từng phê phán ông Giáp về việc phí phạm sinh mạng
những người lính của mình. Sự nhẫn tâm của ông không thể nào so sánh
được với các viên chỉ huy người Anh trong Đại chiến Thế giới thứ nhất,
và ông đã phản đối ý kiến của các cố vấn Trung Quốc, muốn dùng chiến
thuật biển người để đánh Pháp tại Điện Biên Phủ. Thay vào đó, Tướng Giáp
đã lựa chọn chiến thuật bao vây và kiên trì sử dụng pháo binh. Những
lời khuyên còn tồi tệ hơn của Trung Quốc đã góp phần tạo ra cuộc Tổng
tấn công Mậu Thân. Tướng Giáp không phải người để đổ lỗi về thất bại
quân sự nặng nề này, với cái giá phải trả là một nửa số quân của cộng
sản ở miền Nam và việc xóa sổ các đơn vị Việt cộng như những lực lượng
chiến đấu. Sự phê phán cuối cùng của McCain,
rằng Tướng Giáp đã liều lĩnh đẩy đất nước của ông tới chỗ “bị tàn phá
gần như hoàn toàn”, để “đánh bại bất cứ địch thủ nào, dù họ có mạnh tới
đâu chăng nữa” cũng có thể áp dụng cho những nhà cách mạng thành công
khác – như George Washington chẳng hạn.
Trong số các cán bộ cách mạng Việt Nam,
Tướng Giáp là người được giáo dục theo phương pháp cổ điển, với bằng cấp
về triết học, lịch sử, luật pháp và chính trị, một người vượt trội hơn
hẳn trong cái ban lãnh đạo tập thể không rõ mặt của đất nước ông, một
người yêu phong lan và văn chương Pháp – thậm chí cả sau khi người Pháp
đã tra tấn vợ ông tới chết – người đã dám đương đầu với mạng lưới kiểm
duyệt của Việt Nam để nói lên sự thật. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi
có hàng trăm nghìn người Việt Nam đã dự đám tang và tiễn đưa quan tài
của ông tới nơi chôn cất, trên một sườn núi trông ra biển. Ông đã mở ra
một thế giới hiện đại, hậu thực dân. Ông là biểu tượng của độc lập và
quyền tự quyết. Những gì ông đã nói là một động lực cho cái Thiện trên
đời này, và những gì ông chưa nói ra thì lại thuộc về chúng ta để khám
phá. Giờ đây viên tướng đã đi xa, ta hãy nhìn lại con người này.
20-10-2013
Thomas A. Bass, GS Anh ngữ và Báo chí tại Viện Đại học Tiểu bang New York (SUNY), Albany, là tác giả của hai cuốn sách về Việt Nam, The Spy Who Loved Us: The Vietnam War and Pham Xuan An’s Dangerous Game) và Vietnamerica: The War Comes Home. Ý kiến của ông đã được đăng (có lược chút ít) trên tờ Washington Post ngày 2-11-2013, nhan đề “The man who was Vietnam’s master of war”. Bản dịch này được thực hiện theo nguyên bản do tác giả cung cấp, nhan đề “On the Death of General Vo Nguyen Giap”.
Bản tiếng Việt © 2013 Bùi Xuân Bách & pro&contra
0 nhận xét:
Đăng nhận xét